“Câm miệng, khoảng thời gian kia chính là lúc ngu ngốc nhất của tôi, tôi đã quên hết rồi.” Anna có chút ảo não phản bác.
Tô Cẩm nở nụ cười, mắt sắc bén quét qua cổ tay người đàn ông bên cạnh, là không giờ mười lăm phút, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười vui vẻ, thời gian đã đến.
Trong buổi hội họp, trên sàn nhảy ầm ỹ, âm nhạc xuyên thấu qua cửa sổ, hoàn hảo át đi sự động tĩnh chung quanh, lúc này, hơn mười người như âm hồn tiếp cận bốn phía của buổi hội họp, mà trong bóng đêm, hơn mười hai chiếc xe cảnh sát cũng được bố trí yên lặng không một tiếng động, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào buổi hội họp này.
Mọi thứ dưới lầu đều được bố trí trong yên lặng, mà trên lầu, Anna quá thả lỏng, oán hận cô đọng dưới đáy lòng, thầm nghĩ phát tiết trên người Tô Cẩm sắp chết này.
Tô Cẩm lắc đầu, sầu não nói,“Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên chân của tôi bị gãy, là cô đã cõng tôi đi ba km trên bãi biển, làm hại đợt huấn luyện của cô bị muộn, cuối cùng, chúng ta bị cha nuôi phạt quỳ gối trong nước biển năm tiếng......”
Anna bác bỏ ôm lỗ tai, quát khẽ,“Không cần nói nữa, cô nghĩ rằng nói những lời này tôi sẽ tha cho cô sao? Tuyệt đối không có khả năng.”
Tô Cẩm nhếch môi cười,“Tôi không hy vọng xa vời như vậy đâu, khi tôi tự nguyện tới nơi này, tôi đã không nghĩ sẽ sống sót trở về, nhưng...... Tôi lại có một ý tưởng khác.” Tô Cẩm dứt lời, nửa người trên ngả về phía sau, hai chân bị trói giơ lên, con dao trong tay lưu loát cắt một cái, gỡ bỏ dây trói trên người, toàn thân vừa chuyển, động tác nhanh chóng làm cho người ta khó lòng phòng bị, người đàn ông đứng ở bên trái cô còn chưa kịp phản ứng lại, trên cổ đã có một lỗ máu, anh khó tin trợn to mắt, hoảng sợ ôm cổ, chậm rãi ngã xuống.
Một người đàn ông khác cũng hồi phục tinh thần lại, rút cây súng bên hông ra nhắm ngay Tô Cẩm, còn chưa kịp làm gì, đã bị gót giày bén nhọn đã xuyên qua cằm, Tô Cẩm mạnh mẽ ném hắn ra ngoài, cướp cây súng trong tay anh, rồi để cho tay rơi xuống đất, Tô Cẩm lăn một vòng, nhặt súng trên đất lên, trên đầu lại truyền đến giọng quát lạnh của Anna,“Đứng lên.”
Tô Cẩm ngẩng đầu, họng súng của Anna nhắm ngay ngực của cô, mắt Anna đầy phẫn nộ và căm tức,“Cô cho là cô có thể thoát khỏi tay tôi được sao?”
Tô Cẩm nở nụ cười,“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chạy trốn, tôi chỉ muốn......”
Lời còn chưa dứt, cô nắm lấy người đàn ông đang che cổ giãy dụa rên rỉ bên cạnh tới trước mặt, đồng thời lưu loát nhặt súng ống lên, nói tiếp lời lúc nãy,“Tôi chỉ cảm thấy, sư tỷ, so với cô tôi cũng có tư cách sống ở trên đời này.”
Mắt Tô Cẩm lóe lên tia sắc bén, hình tượng con mồi ngoan ngoãn vừa rồi, đảo mắt một cái liền biến thành sói hoang hung ác, cắn ngược lại đối phương, cô cười lạnh, mà mắt người đàn ông bị cô giữ ở trước