21 Tôi ngỡ ngàng cứng họng. Hắn rõ ràng ám chỉ muốn tôi đi làm vật thế thân cho người hắn yêu…. Hắn, quả nhiên muốn tìm cách trả thù, ép tôi đến con đường này, hắn biết rõ An Dương Vương coi trọng, tin tưởng tôi và tôi cũng kính trọng ông.
22 Bờ sông Hoàng giữa đêm muộn…Có một bóng dáng nhỏ nhoi, cô độc ngồi trên kè đá, đôi mắt sầu não nhìn ra phía mặt sông…Tôi cũng không hiểu tại sao mình ra đây, chỉ biết rằng sau khi trả thù Cao Lỗ, lòng vui vẻ lại một chút, đắc ý được một chút, liền quay trở lại cái cảm giác rối bời, có một nỗi buồn xen lẫn oán hận…Tôi nhận ra mình đang cô độc, ở cái thế giới này, liệu có thể tìm ra một người tốt, một người tri âm tri kỷ có thể chia sẻ với tôi… Tôi lại chợt nhận ra, ở hiện đại, cũng không có bạn thân tri âm tri kỷ, chỉ thân ở mức độ bình thường mà thôi…Một chút cô đơn, một chút thất vọng, rồi không hiểu sao tôi thoáng nghĩ đến Tiểu Thần Long, anh ta là người tốt nhất mà tôi từng biết ở thế giới này, anh ta hoàn toàn nhiệt tình, tận tâm, chu đáo, giúp đỡ tôi rất vô tư… Lại là một người vô cùng hoàn mỹ…Có một chút cảm giác muốn dựa dẫm trong tôi lúc này, có một chút cảm giác cần người tâm sự, có một chút cảm giác muốn kiếm tìm anh ta…Tôi đã ném bao viên đá nhỏ xuống nước, cả giày cũng ném xuống, chỉ là những tiếng sóng nước lạc lõng giữa đêm tối tĩnh lặng.
23 Lẽ ra tôi không nên tức giận với anh ta như thế, nhưng cái cảm giác như bị lừa dối, một chút như bị lợi dụng nữa, bao sự tin tưởng chân thành mất mát đi… tôi chợt cảm thấy có lẽ mình đã vội vàng đánh giá con người, có lẽ lúc đầu bị vẻ đẹp mê hoặc, phong thái, hành động của anh ta làm cho ngưỡng mộ, thêm phần mụ mị… Thực ra đúng là lúc mới xuất hiện, anh ta đã trêu tôi, sau này có dịu dàng giúp đỡ, thì ra là cũng có nguyên do!!!Anh ta, liệu có phải thần tiên thật không hay chỉ là một gã phong lưu? Tôi đã biết bao hi vọng anh ta là một thần tiên tốt …Từ nay không nên tin vào nam giới, nam giới vô tâm, tàn nhẫn… cả anh ta và Cao Lỗ đều ôm một bóng hình trong lòng đến mê muội, vì thế có thể không cần chú ý đến cảm giác bị tổn tương của người khác…Đôi chân trần của tôi khi lê về đến thần điện cũng đã đau đớn sưng phồng, thật là một ngày khổ sở… ngày hôm qua còn vui vẻ, hôm nay thức dậy mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện…Tôi mệt quá, tôi nên đi ngủ một giấc dài… kết quả là tôi lại ngủ qua trưa hôm sau…Khi tôi vừa tỉnh dậy một lúc, mở cửa ra ngoài, một nữ tư tế nhìn thấy tôi đã vội chạy đến bẩm báo:- Đại tư tế thần nữ… công chúa vừa đến đây một lúc, cũng định thăm hỏi người, nhưng lại không dám làm phiền người đang tịnh tu trong phòng, nên vẫn đang ở gian chính của thần điện…- Ồ vậy hả? Đợi tôi một lát!Tôi quay vào phòng sửa soạn lại một chút, mặc lại bộ lễ phục màu xanh nước biển.
24 Có nhiều người đang oán hận CL kìa, CL có nên bớt chút tự tôn để đi kêu oan không, cơ mà dẫu sao CL cũng làm tổn thương MH … tên này về mặt tình cảm bảo thủ và hơi ngây ngốc, nhưng cũng đang dần dần “rung rinh”, vì sĩ diện nên chắc không dám thể hiện ngay đâu, cái chap trước á, là CL muốn gọi MH ra ngoài nói chuyện, nhưng nàng hiểu là hắn sợ nàng đổi ý ngay nên muốn dẫn nàng đến chỗ ADV :DCL sẽ bị hành hạ cho bõ ghét 1 quả, ta đúng là sẽ định gả MH đi thay cho MC.
25 TT đang lên ngôi, người ủng hộ CL dạo này ít rồi nhỉ?Đừng vội hỏi ta sau này MH yêu TT hay CL, hay kết cục là đến với ai? Yêu ai là một chuyện, đến với ai lại là chuyện khác…Quan điểm của ta khi muốn viết câu chuyện pha bối cảnh lịch này, tình yêu đôi khi không phải là tất cả!Còn tại sao không phải là tất cả ^^ ? hi vọng các nàng sẽ xem tiếp ^^@ purplerose2312 : nàng rất nhiệt tình, cũng rất mạnh bạo … Dự tính ta đã có, ta nghĩ mình đủ thận trọng để quyết định mà ^^ !Nói thẳng ra, đây có thể là hư cấu lại một truyền thuyết lịch sử, kết thúc mà mọi người tưởng chừng nhìn thấy vẫn ko thay đổi, lịch sử đã diễn ra rồi… 2000 năm sau TT vẫn là 1 oan hồn… chỉ có diễn biến là ta đem ra hư cấu, lý giải theo cách khác…Thực tế chỉ có sử VN nhắc đến TT, sử Trung Quốc ko nói đến người con nào tên TT của Triệu Đà, mà dường như MC-TT vẫn còn mang nhiều màu sắc dân gian, TT có tồn tại thật hay không cũng không có đáp án chắc chắn.
26 Đầu óc lộn xộn, lý trí không kiểm soát được, lúc đó chỉ láng máng vài khái niệm lơ mơ…Đau đầu quá, tên ngồi cạnh tôi là ai… a, đúng rồi, là tên tôi ghét, oán hận nhất… thế tại sao tôi lại ở cạnh hắn? A, hình như hắn vừa dốc rượu vào tôi…Tôi lảo đảo đứng dậy, bê lấy bên cạnh hắn một vò rượu khác, cũng đổ rượu lên đầy đầu tóc mặt mũi hắn, miệng lải nhải:- Đổ rượu này, đổ rượu này! Đổ chết ngươi…Hắn cố né tránh, lúc này hắn cũng mất tỉnh táo, chỉ đơn thuần là cố gắng né tránh.
27 Tôi lúc đó nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm. Trong một khoảng khắc, cảm nhận thấy ánh mắt của hắn hoàn toàn khác với những ánh mắt nhìn tôi trước đây, ánh mắt nhìn tôi trân trân… thật khó giải thích…Sau đó, hắn giật mình quay đi, khiến trong lòng tôi có chút hiếu kì…Không hiểu, tốt nhất là bỏ qua… hắn, chẳng phải khiến tôi khinh ghét cùng cực sao, bây giờ không phải là lo hắn nghĩ gì để đối phó lại, mà là giữ cho tinh thần bình tĩnh để tự bản thân mình mạnh mẽ, sáng suốt hơn…Khi tôi ngồi vào ghế cạnh An Dương Vương, sứ giả vẫn chưa đến.
28 Tôi chạy ra ngoài căn phòng thì thấy trời vừa đổ mưa …Bóng hắn đã tận tít đằng xa, sắp ra khỏi khoảng sân lớn trước tòa điện Ngự Triều Di Quy này…Tôi men theo những hành lang dài bên trái khoảng sân mà đuổi theo.
29 Không thể nào… chuyện quái quỷ gì đang diễn ra… Hai mắt tôi trợn tròn to hết cỡ, cảm giác cơ mắt cũng không thể kéo ra hơn. Trước mắt tôi có gì chứ? Đôi mắt khép hờ của hắn… gương mặt đã gần đến mức không còn khoảng cách nữa… đôi môi của hắn có lẽ chỉ còn cách môi tôi khoảng cách bằng mm…- NGƯƠI LÀM CÁI GÌ VẬY, NGƯƠI ĐIÊN RỒI! – Tôi lắc đầu nguây nguẩy sang trái lại sang phải, miệng không ngừng hét lớn.
30 - BUÔNG RA! NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ? NGƯƠI ĐIÊN RỒI SAO? – Tôi không ngừng la hét, vùng vằng, cố dùng sức giật tay ra. - YÊN LẶNG! NGƯƠI ĐÃ ĐƯỢC BAN CHO TA RỒI! – Hắn dường như không hề nao núng trước bất kì lời xỉ vả hay chống cự nào của tôi, chỉ lớn tiếng nói một câu như vậy.
31 Cái thân hình cao to của hắn vừa bước ra gần cửa thì lại thêm một câu đe dọa :- Ngồi yên ở đó đấy, đừng có chạy lung tung, nếu không thì đừng trách!- Cái gì chứ? – Tôi lập tức phản bác – Tại sao ta phải nghe ngươi? Tại sao ta phải ở chỗ này, ta muốn trở về cung!- Dặn ngươi trước như vậy, tốt nhất là đừng có tìm cách trốn!- Ta nhất định sẽ đi! – Tôi lập tức đứng dậy, lại phát hiện ra chân tay còn hơi ê mỏi sau một hồi bị trói chặt, lại còn một chặng đường khá dài ngồi trên ngựa nữa…Dù thế nào tôi cũng không muốn ở đây, không muốn nhìn thấy cái mặt hắn, hơn nữa, dường như lúc này hắn lại có chút không bình thường, cứ như mất trí vậy… Chẳng nhẽ điên tiết đến mức bất chấp tất cả, đến mức làm những việc vô lý lẽ như thế này…Tôi tỏ ra đường hoàng, không hề sợ hãi mà ung dung bước ra cửa.
32 Không cần nói cũng biết tình cảnh của tôi lúc này, lại bị lôi đi, có điều bây giờ hắn giận dữ gấp bội phần. Theo kinh nghiệm của tôi, dù có cố gắng vùng vẫy thoát khỏi, cũng không thể thoát được, cách này chỉ tốn công mà làm bản thân thêm đau đớn.
33 Chỉ còn một mình tôi ngồi trên cái giường gỗ, cùng với tấm chăn vẫn quấn chặt lấy thân thể. Cho đến một hồi rất lâu sau, khi tôi đã gần như hoàn toàn bình tâm lại, mới phát hiện ra mình đang rất đói… Từ sáng đến giờ tôi chưa hề ăn gì…Tôi ngó nghiêng xung quanh, cũng hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa, chỉ còn thấy tĩnh mịch đến đáng sợ.
34 Tôi đã gần như trải qua quãng thời gian một tháng đó, ngày xuất giá của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay…Trong một tháng đó, có những lúc tôi từng cảm thấy thời gian thật dài đằng đẵng, thật vô vọng, bản thân tôi thật cô đơn trống trải… và cõi lòng tôi không lúc nào yên…Những lúc nghĩ đến hắn, để tránh cõi lòng hoang mang, để trốn tránh cái cảm giác có một ngọn lửa cứ thiêu đốt lồng ngực từng chút một, tôi lại lao vào tập luyện.
35 Tôi thực sự đã uống đến mức hoàn toàn không biết gì, ngay sau khi bị chúng dìu đi vài bước, tôi có lẽ đã gục hẳn. Không biết có chuyện gì đã xảy ra, không biết bao lâu đã trôi qua, chỉ biết rằng khi tôi khóc nhọc mở đôi mắt nặng trĩu ra…Phía trước mắt còn mờ mờ, tôi phải cố gắng chớp chớp mắt để nhìn rõ hơn…Đập vào mắt tôi là màu nâu thẫm của một đôi mắt đẹp sâu thẳm…Đôi mắt này thật đẹp… thật có hồn, không, phải nói là khiến cho người đối diện nhìn vào cũng bị thu hút, dễ bị sa xuống một hồ nước mênh mang…Đôi mắt ấy đang nhìn tôi sao? Mắt của ai vậy?Tôi lại lay chuyển ánh mắt xem xét… một gương mặt nam giới hoàn mỹ, thanh tú, các đường nét đều đẹp như tranh họa, lại có thêm khí chất hào hoa phong lưu đặc biệt, nếu phải khiêm tốn dùng mấy chữ mà miêu tả, chỉ có thể đánh giá một câu “dung mạo phi thường”…Người đó cũng đang cúi xuống nhìn tôi, những lọn tóc lãng tử rũ xuống, đôi mắt ánh lên cảm xúc lo lắng:- Nàng tỉnh rồi, có nhận ra ta chứ? – Giọng điệu nhẹ nhàng, âm sắc lại phảng phất mê lực êm tai.
36 Những lời nói ngay bên tai này…Anh ta đang nói là anh ta thích tôi, rồi nhân duyên gì đó sao?Làm sao tôi có thể tin được những lời này của anh ta… Nếu không phải vì đêm hôm đó tôi đã mất ấn tượng tốt với anh ta hay sau đó biết chuyện anh ta cũng từng quyến rũ công chúa thì bây giờ tôi cũng khó mà chấp nhận được…Thích tôi thật ư? Tôi thì có gì tốt để nam giới thích chứ? Anh ta cũng vậy, hắn – Cao Lỗ cũng vậy … họ nhất định chỉ đem tôi ra để trả thù, khuất phục hoặc chơi đùa mà thôi…Thành ra trong lòng tôi chỉ thấy đáng thương lẫn đáng buồn cười cho chính mình, nãy giờ ngoài việc im lặng, tôi vẫn chưa hề nói lời nào, coi như không nghe thấy những lời của anh ta…Bây giờ tôi thực sự chỉ muốn ở một mình…- Nàng… thực sự đã nghe lời ta nói đấy chứ? – Anh ta thấy tôi không có bất cứ phản ứng nào bèn lên tiếng hỏi.
37 Người đó thực sự là thế tử của Nam Việt Vương Triệu Đà sao?Gương mặt nam tử tuyệt mỹ đó liệu có thể có một bản sao thứ hai được sao? Anh ta là…Nếu không phải tôi đã lóa mắt, tại sao lại có thể nhìn thấy người đang đứng trong sảnh này là Tiểu Thần Long?Đôi chân tôi vẫn đang chôn giữa sảnh, đôi bàn tay nâng vạt áo váy cũng đã buông thõng xuống từ bao giờ.
38 Đôi môi anh ta rời khỏi môi tôi trong giây lát, hơi thở nóng bỏng vẫn phả trên gương mặt lãnh cảm của tôi…- Muốn đối xử lạnh nhạt với ta như vậy sao? – Trong đôi mắt anh ta phảng phất sự không hài lòng, tuy nhiên ngay sau đó lại chuyển biến tinh vi, giọng nói cũng thêm phần ma mị đầy hàm ý – Cô gái, nàng muốn ta phải nồng nhiệt hơn với nàng sao?Tôi im lặng, hàng mi cụp xuống, không thèm nhìn vào mắt anh ta, cố giữ thái độ thờ ơ dửng dưng đến cùng.
39 Bữa tiệc chiêu đãi thân mật của triều đình…Lúc anh ta cùng tôi bước vào, mọi người đã ngồi sẵn ở bàn tiệc… An Dương Vương ngồi ở ghế chính giữa, phía bên cạnh ông còn vị trí trống dành cho tôi…Ghế trống của anh ta chính là vị trí dành cho thượng khách của triều đình…Tôi lẳng lặng bước về chỗ dành ình, chợt thấy anh ta cầm lấy cánh tay ngăn lại:- Khoan đã, công chúa… – Nói rồi anh ta lại nhìn về phía An Dương Vương đầy lịch sự, thành ý mà khẩn cầu – Thưa bệ hạ, sắp tới đây công chúa cũng sẽ trở thành vợ ta, người cũng sẽ trở thành nhạc phụ của ta, liệu có thể cho phép ta được ngồi gần hơn phía người và công chúa, tạo thêm cảm giác gia đình thân thiết được không ạ?Lời đề nghị thiết thực đó đúng là không thể khiến người ta chối từ.
40 Trọng Thủy đi khỏi, lập tức Cao Lỗ cũng không đợi thêm, vội vàng định kéo tôi đi. Tôi còn thẫn thờ kinh ngạc, cũng chỉ được một, hai bước chân, đã thấy An Dương Vương bất ngờ đứng dậy, lên tiếng ngăn lại:- Khoan đã, Cao Lỗ!Ông bước ra khỏi chỗ ngồi, bước dần về phía chúng tôi.