1 -Thảo Trang, để anh đưa em về-Thôi khỏi, em tự về đượcThảo Trang nhấn bàn đạp phóng đi,trong lòng đầy tức tối. Cô không thể chấp nhận được việc Vũ Nam-bạn trai cô muốn rời khỏi cô để theo ba má chuyển đến thành phố khác sống.
2 Giờ phút này chỉ còn lại mình anh trong phòng, đúng như lời mẹ anh nói, cô ta rất đẹp nhưng cũng kém đi rất nhiều vì khuôn mặt hiện tại rất nhợt nhạt.
3 Thảo Trang ngồi nép sau lưng anh,chỉ dám hé hé mắt nhìn bà. Hạo Minh vừa thấy lạ,vừa buồn cười, anh dịu giọng:-Em có muốn về nhà không?Thảo Trang lẫn lộn trong suy nghĩ,Nhà là cái gì, về nhà ư? Cô im lặng, cổ họng muốn phát ra âm thanh nhưng rất ngượng.
4 Hạo Minh gặp khó khăn trong sóc cô tại ngôi nhà riêng của mình, việc gắn vơi nhau 24/24 giờ là điều quen thuộc với anh rồi, nhưng cô ( với cái tên mới mẹ anh đặt cho là Vi Vân) lại không thể ăn được bất kì đồ ăn nào anh gọi từ nhà hàng về.
5 Nghe tiếng quát của anh, bọn bạn cười toe toét sà xuống uống bia. Theo lệnh của anh là không ai được nói tục chửi bậy, không bàn chuyện con trai trước mặt Vi Vân.
6 Lớp học của cô kết thúc sớm hơn 20 phút. Trong lớp cô lại không thể nói chuyện,cái gì cũng lạ lẫm. Mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào mặt đông hồ, mãi vẫn đến 9 h.
7 Cảm nhận ánh nắng chói chang ở bên ngoài Thừa Công mới buông tay cô mà thở hổn hển. Vi Vân bỗng thấy ghét con người này,bởi Thừa Công không cho cô cảm thấy có chút an toàn nào.
8 Từ sau lần đó,anh tự nhủ phải có trách nhiệm với cô, Vi Vân không ăn được đồ ăn ngoài nên anh sẽ học nấu ăn. Sau mỗi buổi học,về nhà là anh đeo tạp dề cầm sách học nấu ăn.
9 Họ cười,kéo Vi Vân xuống nhà:-Em gái cưng,anh làm đồ ăn sáng cho em nhé. Chỉ còn lại Hiếu Sinh và Hạo Minh trên phòng. Cậu đứng tựa cửa,lôi ra điếu thuốc để hút.
10 Cộc. . cộc. . tiếng Nhã Bình vang lên lanh lảnh:-Em gái, mau dậy đi học thôiVi Vân mở mắt,,anh đã dậy từ lúc nào đấy,đang nhìn cô,ánh mắt anh tràn ngập chiều chuông.
11 Cô bước trên hành lang rồi mở cửa vào một phòng. Có lẽ đây là phòng anh. Ít đò đạc, trên bàn kê cạnh giường chỉ có mỗi khung ảnh của ba người họ. Cô nắm chặt tay :-Thật ra mình có phải là con của họ không ?Ý chí thôi thúc cô phải tìm câu trả lời, cô bước ra khỏi phòng anh, vào một phòng rộng rãi và sang trọng hơn.
12 Chiếc laptop được đóng lại, làm sao để diễn tả cảm giác lúc này…bóng tối như nuốt trọn cô gái bé nhỏ trên bờ biển. Tiếng sóng vỗ đập vào mỏm đá tạo nên bản nhạc do dương, réo rắt.
13 Cô ngã xuống sàn, tiếng Hạo Minh hét toáng:-Vi Vân. Vi Vân ngất lịm dưới sàn. Bà Tường cũng lao đến giọng hốt hoảng:-Người con bé sao lại lạnh như thế nàyHạo Minh bế người cô đi nhanh ra ô tô.
14 Hai cặp vợ chồng từ ngoài đi vào,bà Dung cau mày nhìn bộ dạng phờ phạc của người con trai. -Hạo Minh,sao con không nghỉ đi. Ra đây làm gì?Hạo Minh bước thẳng,khuôn mặt lạnh tanh không nói thêm lời nào.
15 -Côn định bỏ trốn sao Thảo Trang,con làm ba mẹ thất vọng quá-Không,con không bỏ trốnThảo trang nhìn thẳng mắt hai người,cô nói một cách chậm rãi:-Thật ra con đã nhớ lại tất cảBa mẹ cô vừa mừng lại vừa lo lắng:-Con nhớ lại tất cả,và rồi muốn lên đó thăm họ sao, ba mẹ không phải ích kỉ,người gây ra tai nạn không phải cậu ta,đáng lẽ ra phải cảm ơn cậu ấy đã không bỏ mặc con.