Anh Hận Anh Yêu Em Chương 17
Chương trước: Chương 16
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE
Chương 17 : An Dao
Hình Khải phát hiện Hình Dục nói rất có lý, có đôi khi con trai hay suy nghĩ vấn đề chỉ bằng nữa thân dưới. Chính là bởi vì Hình Dục rất xinh đẹp, vóc người đẹp và có làn dàn trắng trẻo, anh chỉ có ý nghĩ kỳ quái khi đối mặt với thân thể của cô, trong đầu chỉ nghĩ làm sao chinh phục thân thể của cô trong lần đầu tiên, dùng các loại tư thế, ảo tưởng nghe tiếng quát tháo tiếng kêu của cô, a cái này gọi là thú tính, mà cũng chỉ là ảo tưởng nhất thời trong đầu anh thôi.
Vậy mà, khi nguyện vọng trở thành sự thật, trừ đoạt lấy thân thể của cô, tựa hồ anh cảm giác không có cảm giác khoái cảm, nói khó nghe điểm hơn, thì tính cách cô giống như là một người có nội tâm hay sống khép kín, chẳng những việc gì cũng nghe lời, mà chỉ biết chăm sóc anh, quan tâm đến việc nhà.
Hình Khải chem chép chép miệng, đến tột cùng không biết là thiếu chút gì đó?
"Có thể đi rồi!" Hình Dục đeo cặp sách lên lưng, cô biết là Hình Khải cố ý muốn đưa cô đi học, chính là bởi vì cô hiểu rõ tính bá đạo của anh, cho nên cũng không muốn nói nhiều với anh.
Hình Khải đáp một tiếng, thay xong giày, tiện tay khép cửa phòng.
Hình Dục vừa đi ra khỏi nhà, đang vừa đi vừa móc vé xe buýt ra, thì bị một chiếc xe màu đen chắn ngang đường đi.
Vì ở khu trụ sở quân đội vừa mới nhập ba chiếc xe Audi , trong đó có hai chiếc dùng làm xe chuyên dụng nên có gắn cờ đỏ, phần còn lại thì cả ba xe điều gắn bản số xe của chính phủ, nên khi người đi đường nhìn thấy bảng số xe này, thì cũng nhường đường cho xe tấp vào.
Hình Khải hai tay nhét vào túi, huýt sáo đi bộ từ phía sau cô, hả hê chỉ hướng đầu xe: "Nhìn cái gì chứ, lên xe đi!"
". . . . . ." Hình Dục nghiêng đầu sang chỗ khác: "Đi loại xe này vào trường chắc chắn xe làm người ta để ý, không chừng còn hù dọa họ nữa đó!."
"Ừ, chính là muốn hù dọa người ta, tránh khỏi việc nếu anh không có ở nhà, mắc công có người khi dễ em." Hình Khải mở cửa cho cô vào. Thật ra thì anh không phải là người khoe khoang khoe của, nhưng có đôi lúc cũng cần lạm dụng quan hệ như thế này, để đề phòng trường hợp bất trắc. Đàn ông mà, đôi khi cũng phải cho mình một chút thể diện.
Hình Dục dĩ nhiên biết tâm tư của anh, anh không phải là muốn cho mọi người biết rằng cô là người yêu của anh sao, rõ ràng là biểu hiện của một người bá đạo, thật là ấu trĩ mà.
Bánh xe chậm rãi lái ra khỏi khu dân cư, Hình Dục nhìn về phía quán ven đường: "Anh từ sáng đến giờ chưa có ăn sáng, vừa nãy cũng đi sớm, hay là em mua bánh bao cho anh ăn nha!"
". . . . . ." Hình Khải hếch lên mày: "Nếu như em không phải là con gái của Hình Gia, em may mắn ngồi lên chiếc xe ‘hồng kinh V’(ko hiểu từ này lắm) mà có thể không hưng phấn hay sao?"
"Em thật sự rất vui,vậy là không cần phải chen xe bus nữa rồi!." Hình Dục cười cười.
"Em có biết là đàn ông ông rất thích người phụ nữ của mình sùng bái, ngưỡng mộ họ hay không?"
"Vậy sao? Em vẫn luôn rất sùng bái anh mà!." Hình Dục nhìn chằm chằm quán bánh bao ngày càng xa.
". . . . . ." Hình Khải nhìn qua phía cô hỏi: "Em có nghĩ rằng anh là một người tự phụ hay không?"
"Tự tin, không phải là tự phụ. Anh hôm nay bị làm sao vậy?" Hình Dục từ buổi sáng liền phát hiện ra anh có chút điểm lạ lạ, thỉnh thoảng hỏi cô một vấn đề hết sức kỳ quái.
"Tự tin là tốt hay là chưa phải tốt?" Hình Khải tiếp tục hỏi.
"Đối với sự nghiệp tốt, đối với tình cảm không tốt."
Hình Khải khóe mắt khẽ nhếch, rốt cuộc nói đến trọng điểm.
"Bởi vì anh tự tin, cho nên anh xác định được người anh yêu là em, nhưng em lại làm cho anh có cảm giác như bị mất lòng tự tin vậy! Em có thể giải thích cho anh vì sao lại như thế không?"
". . . . . ." Hình Dục theo bản năng nhìn về phía tài xế, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc: "Ách…Vấn đề này chúng ta nên thảo luận ở nhà hay hơn."
"Được, anh cho em 1 ngày suy nghĩ, cho không có đáp án đừng nghĩ vào cửa."
". . . . . ." Hình Dục cười với anh, nụ cười đến quỷ dị.
Hình Khải ghét loại ánh mắt này của cô, một lúc cảm thấy nắm chắc phần thắng.
Ước chừng khoảng 20'.
Chiếc xe đi đến trường đại học khoa Y, quẹo vào dừng xe ở trong khuôn viên trường, quả nhiên thu hút không nhỏ những người chú ý đến.
Các sinh viên đứng gần đó để xem, giống như là trước mắt họ đây không phải là xe hơi mà là xe tăng vậy.
Nhưng họ rất là hiếu kỳ, không biết là vị lãnh đạo nào sẽ bước xuống xe đây!
Tài xế một mực cung kính mở cửa xe, chào kiểu quân lễ.
Hình Khải đầu tiên xuống xe, đừng nói,khi anh bước xuống xe với vẻ mặt cựa kỳ đẹp trai và phong độ, thì lập tức các nữ sinh đã xôn xao ngắm nhìn anh rồi. Hình Khải cười đễ lộ hàm răng trắng tinh của mình, a ha ha, cái anh muốn chính là loại cảm giác, Hình Dục quá không nhiệt tình, vào lúc này anh như là một ngôi sao sáng được mọi người chú ý!
Nhưng là, khi anh đang tự mình tưởng tượng ra cảnh tượng đó, thì không biết lúc nào Hình Dục đã mở cửa xe phía bên kia, khom lưng đi ra, ngay sau đó, nhanh chóng vòng qua phía xe hơi đi vào lớp học, làm bộ như không quen biết anh, giống như chỉ là người đi đường vậy.
Hình Khải nhìn lén lút bộ dáng của cô, thật là muốn bắt cô đứng lại.
Anh đi theo phía sau Hình Dục khoảng chừng vài mét, thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong sân trường. Anh định kêu tên của cô, thìcó một luồn gió vừa thổi qua, thì chỉ thấy có một cô gái vượt qua mặt anh, rồi nhanh chóng vỗ bả vai Hình Dục.
Hình Dục ngoái đầu nhìn lại, từ trong túi xách móc ra một quyển tập trả lại cho cô gái đó: "Ngày hôm qua mình có chuyện không tới được, thật xin lỗi bạn."
Cô gái cười lắc đầu, mượn cớ bỏ quyển tập vào trong túi sách, xoay lại liếc trộm nhìn Hình Khải một cái, cô đi tới bên Hình Dục bên tai nhỏ giọng nói: "Sau lưng cậu có anh trai đẹp kìa, để mình đoán thử nhé, biển số xe của nhà nước, vậy nhất định là con cái cán bộ rồi. Còn nữa nhìn anh chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ!."
Hình Dục nhìn về phía cô gái, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, khuôn mặt tươi cười lôi kéo cô đi về phía Hình Khải, nói: "Để mình giới thiệu cho hai người quen biết, anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học chung lớp của em."
An Dao kinh dị mở to mắt: "Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em sao?"
Hình Khải cũng hơi ngẩn ra, lặp lại: "Em tên là. . . . . . An Diêu?"
Nếu như anh nhớ không lầm, Hình Dục vốn tên là An Diêu. Cô vốn là lấy họ của ba mẹ để đặt tên.
An Dao vừa nghe Hình Khải kêu tên của mình, hiển nhiên có chút khẩn trương, cô đứng ở bên cạnh Hình Dục, xấu hổ gật đầu: "Xin chào, em tên là An Dao, “An” trong từ bình an,và “Dao” trong từ Quỳnh Dao. . . . . ."
"Chào em!" Hình Khải nhìn về Hình Dục, Hình Dục biểu hiện được rất thong dong.
Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình thường!
Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.
Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.
Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.
Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!
Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày này, anh phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.
“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.
Hình Khải thu hồi suy nghĩ: "Hả? Vậy buổi trưa đi ra ngoài ăn đi!."
"Còn bốn giờ nữa mới đến giờ trưa mà, anh nghĩ sao mà giờ này ăn vậy?" Hình Dục bắt đầu quan tâm đến anh.
Hình Khải đang suy nghĩ, An Dao nói: "Vậy anh có thể vào lớp dự thính dự mà ngồi, giờ học khoa Y rất thú vị."
"Có được hay không?" Hình Khải lễ phép hỏi thăm.
"Không quan trọng, nhiều hơn một hai học sinh, giáo sư cũng không nhận ra đâu!" An Dao khéo khéo tay Hình Dục, ý bảo muốn bảo cô giữ Hình Khải ở lại.
Hình Dục đem một quyển sách dầy cộm nặng nề, đặt vào lòng bàn tay Hình Khải: "Không phải là anh muốn xem hoàn cảnh học tập ở đây sao? Đi thôi."
". . . . . ." Hình Khải nhìn chăm chú bóng lưng của một đôi đã đi về phía trước, Hình Dục cư nhiên chủ động để cho anh giám sát, vậy chứng tỏ là lòng của cô vẫn còn có anh?
An Dao còn lại là vừa đi vừa cười trộm, nhếch lên ngón tay cái về hướng Hình Dục: "Được nha Hình Dục, thì ra là cậu xuất từ gia đình quân nhân, trong nhà còn cất giấu một anh đẹp trai như vậy, tin tức này thật là chấn động nha. . . . . ."
Hình Dục chỉ cười không nói, cũng không về hướng An Dao mà giải thích quan hệ của hai người họ.
Đại học Y khoa trong sân trường có nhiều mỹ nữ như mây, mới thấy cả đám con trai trong sân trường chạy vào, Hình Khải quả thật bị hoa mắt. Không trách được đàn ông muốn làm bác sĩ nhiều như vậy, ngày nào cũng được ngắm cả đám mỹ nữ y tá dài thòng, gần như được ban lộc vậy, nhưng so với Hình Dục nhà anh thì cô hơn đám y tá đó nhiều.
"Tiểu Dục, sao anh không nhìn thấy tiểu Kim Mao Đại Dục ở nhà vậy?" Anh nghe đến tiếng chó sủa, thì chợt nhớ tới Đại Dục nhà mình.
"Phốc. . . . . ." An Dao che miệng vui lên, nhìn Hình Dục nói: "Anh cậu thật là vui tính nhỉ."
". . . . . ." Hình Dục hời hợt trả lời Hình Khải: "Hai ngày trước nó đau bụng, cho nên anh Dương Minh mang về nhà nuôi nó hai ngày."
Hình Khải đáp một tiếng: "A. . . . . . Đặng Dương Minh còn chưa biết anh đã trở về." Nói xong, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho người bạn tốt như hắn.
Hai người nói chuyện mấy phút, Hình Khải hẹn thượng Đặng Dương Minh cùng nhau ăn cơm trưa.
"Tiểu Dục, Dương Minh sẽ tới đây gặp chúng ta, vậy buổi trưa gặp nhau ở cổng trường nhé!" Anh đem tài liệu sách đặt ở trên bàn, người như anh mà không hiểu tí gì mà học môn này, quả thật nhàm chán cực độ.
An Dao nhìn về Hình Khải bóng dáng đi xa, thất vọng chu miệng.
. . . . . .
Mà một tiết là sáu mươi phút , An Dao lơ là không chú ý đến bài giảng, ở bên cạnh Hình Dục thăm dò tình hình của Hình Khải. Lại nói An Dao trong cũng nổi tiếng là mỹ nữ, không phải là không thiếu người theo đuổi, cô gia cảnh cũng không tệ, cho nên không muốn tới lui với những người nghèo. (lộ bộ mặt quỷ của An Dao rồi đó!)
"Hình Dục, anh cậu, có người yêu chưa vậy? . . . . . ." An Dao trong mắt lóe lên một tia thấp thỏm.
Hình Dục vừa ghi chép, vừa chậm lắc đầu.
"Cũng đúng, nếu có người yêu sao mà xuất hiện ở nơi này được chứ, ha ha." An Dao mở cờ trong bụng, tự độc thoại một mình.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nha?" Hình Dục nhẹ giọng hỏi thăm.
An Dao ngớ ngẩn, thừa dịp giáo sư xoay người thì chợt ôm lấy Hình Dục: "Cậu đối với tớ tốt thật, yêu cậu chết đi mất. . . . . ."
Hình Dục chỉ cười không nói, tâm tình lại im lặng không nói gì.
※※
Đến trưa, Hình Dục dẫn An Dao cùng nhau vào nhà hàng, nếu mời thêm người tới ăn chung, thì Hình Khải thấy cũng không sao cả, còn cho là Hình Dục cố ý tác hợp Đặng Dương Minh với An Dao nữa chứ!.
Đặng Dương Minh thân là con cái cán bộ, cũng chạy không thoát việc trong nhà an bài, anh sớm muộn cũng phải đi vào con đường này, nhưng đeo trên mình trách nhiệm này, thì anh cũng đã tính toán trước là buông lỏng mình tạm thời trong mấy năm nữa thôi.
Trong gian phòng trang nhã, Đặng Dương Minh nghe nói Hình Khải tối hôm qua trở về nhà, trước cho anh một quyền.
"Trở lại thế nào không lập tức đi tìm tớ, không biết là tớ ngày đêm nhớ cậu lắm không?"
Hình Khải làm động tác buồn nôn: "Chú ý hình tượng một chút đi, ở đây còn có người lạ đó!."
An Dao nghiêng đầu cười một tiếng, nói: "Thì ra là anh tối hôm qua mới về Bắc Kinh nha, cái này bữa cơm coi như là đãi mọi người ăn hay sao?"
Hình Khải giơ chén lên: "Không cần khách khí, cứ tự nhiên ăn."
An Dao hí mắt gật đầu, thần thái khéo léo đáng yêu.
Đặng Dương Minh liếc nhìn An Dao một cái, vừa nhìn về phía Hình Dục đang vùi đầu ăn cơm, hình ảnh như vậy, anh tuyệt đối đã gặp qua ở đâu rồi!
Hình Khải khẽ đá chân Đặng Dương Minh ở dưới bàn, sử dụng ánh mắt ý bảo anh: “Cô nàng này có được hay không?”
Đặng Dương Minh lướt mắt quan sát An Dao, sống mũi cao mắt to, da trắng mịn, vóc người chuẩn, nhưng mà bất kỳ cô gái giống như Hình Dục ở trước mặt anh, anh đều cảm thấy mờ nhạt ảm đạm. Hoặc là nói là, chính là mắt anh có vấn đề rồi.
Hình Khải lúc này mới phát hiện ra Hình Dục ngồi đối diện với mình, anh kéo ra cái ghế bên cạnh ra lệnh: "Tới đây."
Hình Dục thuận theo đứng lên, trước là cạn ly với hai người họ, sau đó vẫn ngồi tại chỗ.
". . . . . ." Hình Khải vừa muốn nói là cô sao lại không nghe lời anh nói, Đặng Dương Minh đè lại mu bàn tay anh lại, đang ngồi trước người ngoài, đừng làm cư xử như vậy nên giữ một chút thể diện cho Hình Dục.
Hình Khải âm thầm than thở, anh bắt đầu buồn bực rồi, tại sao An Dao không hỏi anh và Hình Dục là quan hệ như thế nào? Đặng Dương Minh cũng không hỏi anh đã cùng Hình Dục phát triển đến đâu rồi! Tựa hồ tất cả hai người trao đổi xong rồi,thì Hình Khải cũng không nói gì nữa cả.
An Dao tính tình hay hướng ngoại nên rất giỏi giao tiếp, ở một tình huống chẳng ai nói chuyện gì hết, thì cô nàng sẽ nói nhăng nói cuội cho không khí có phần suôi nổi lên. Đặng Dương Minh và Hình Khải ở trước mặt đám con gái cũng được coi là những người đàn ông có phong độ, nghe An Dao hào hứng kể những chuyện thú vị xảy ra trong trường Đại học Y, hai người không nhịn được phá lên cười.
Hình Khải lần nữa cảm thán, nếu Hình Dục nhà anh có một phần tính cách như cô gái này thì anh chắc chắn sẽ lấy cô về nhà liền.
"Anh mới 17 tuổi mà đã học trường lục quân? Thật là lợi hại nha!" An Dao nhếch lên ngón tay cái.
Hình Khải thấy cô nàng lóe lên ánh mắt sùng bái, tâm tư anh cũng thấy thật thỏa mãn.
"Đây không tính là gì, Hình Khải còn tinh thông 3 ngôn ngữ Nga, Anh, Pháp." Hình Dục chợt mở miệng.
An Dao che đôi môi, từ sùng bái tăng vọt cúng bái, hưng phấn nói: "Anh là thiên tài ngôn ngữ!"
Hình Khải ngược lại sửng sốt, Hình Dục đối với việc học tập của anh chẳng bao giờ quan tâm, cho nên anh không hề nói cho Hình Dục biết chuyện tự học ngoại ngữ. Vừa nãy cô nói như thế, anh không thể nghi ngờ là ba ở trước mặt Hình Dục nói cho cô biết. Chỉ là, anh lười phải nhắc tới nguyên nhân chủ yếu là: đã sớm thích ứng thái độ lãnh đạm của cô, dù sao nói hay không thì cô cũng không có khen ngợi mình đâu.
Đặng Dương Minh cầm ly rượu uống , cười nói: "Cậu được đấy, tớ nhớ khi còn bé, cậu hay đứng ở góc tường cùng con kiến huyên thuyên, có phải cậu gặp phải con kiến thành tinh rồi đúng không?"
Hình Khải cười một tiếng, bây giờ có thể mang ra chuyện này để cười đùa, nhưng nhắc tới đoạn ký ức kia cũng là một nỗi buồn của anh, lúc đó không ai chơi với anh, anh chỉ có thể cùng các loại Động Thực Vật nói chuyện phiếm thôi.
Hình Dục hơi mỉm cười, cô hay im lặng, nhưng cũng chỉ khi có thể ở bên cạnh Hình Khải mà mới tìm thấy niềm vui từ đó.
Sau khi ăn xong, Hình Khải cùng Đặng Dương Minh cũng uống hơi nhiều, Hình Dục không yên lòng bọn họ, nên quyết định đưa hai người về nhà trước.
An Dao vốn định nói Hình Dục cùng nhau đưa bọn họ, nhưng khu đại viện Cao Kiều có quy định, không phải bất cứ ai cũng có thể ra vào khu vực đó, cho nên, cô lặng lẽ đem viết số điện thoại di động vào tờ giấy, nhét vào túi quần Hình Khải. Mà một màn này, ngoại trừ Hình Khải không phát hiện ra, thì Đặng Dương Minh cùng Hình Dục cũng điều thấy hết.
Rất nhanh, bọn họ một hàng ba người ngồi lên xe hơi đang đậu trước nhà hàng, thì dọc theo đường đi, Hình Khải đối với Hình Dục thì cũng động tay động chân, còn Đặng Dương Minh thì giả vờ say nhắm mắt ngủ.
Hình Khải một tay ôm Hình Dục, hôn vành tai của cô. . . . . .
"Đừng cựa quậy nữa, sắp đến nhà rồi." Hình Dục che môi của anh lại.
Hình Khải cười hì hì một tiếng, nói thầm vài câu ở bên tai cô.
". . . . . ."
Sau khi nghe xong, Hình Dục liếc nhìn sang Đặng Dương Minh đã ngủ say chưa, sau đó gật đầu.
Xem tiếp: Chương 18