Anh chàng xấu tính Chương 11 Part 2
Chương trước: Chương 11 Part 1
Trời đất! Đám nam sinh này mắc bệnh hết rồi. Làm sao có thể thí một người cùng giới như Hàn Tử Hiên đến thế ứ? Phải ăng họ muốn tham gia cuộc đua cùng các nữ sinh đây. Nhìn đám nam sinh điên cuồng vây quanh Hàn Tử Hiên, tình hình quả thật không kiểm soát nổi. Hoa Lạc Lê không nói được gì, án nản, đám nam sinh này thật đáng ghét.
Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu quyết định xuất đầu lộ diện, tất cả ỉ vì để bảo vệ cho hoàng tử của họ.
“Hey, đám ngốc này, có nhầm lẫn không, sao lại giữ ặt hoàng tử Hàn Tử Hiên của úng tôi nhất định không buông như thế. Các anh có phải là mắc bệnh hết rồi không? Không tìm nhầm đối tượng đấy ứ?” Hàn Ân Châu vội vã rẽ đám đông bước vào.
Kim Xảo Tuệ đi sau cũng phối hợp, la tướng lên: “Các anh nhanh óng dẹp ra o tôi, ai o các anh dám cả gan bắt giữ hoàng tử Hàn Tử Hiên của học viện úng tôi. Có phải các anh đều án sống rồi không?”.
Giữa lúc Hàn Ân Châu và Kim Xảo Tuệ còn đang đánh giá tình hình, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một đám nam sinh trường ngoài trong tay lăm lăm vũ khí, nào dao, nào gậy cùng tiến về phía bọn họ. Trước tình huống bất ngờ này, Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu ỉ còn biết đứng ngây ra tại ỗ, không phải ứ, băng nhóm đánh nhau à, sao lại thành ra thế này?
Đám nam sinh do Hàn Ân Châu gọi đến nhìn thấy đám nam sinh đang lại gần, bọn họ bất ngờ nên có út hoảng loạn, hét to: “Một băng nhóm khác của trường chúng tôi đang qua đây, trước đây do hiểu lầm nên úng tôi đã có va ạm với bọn họ, nhưng úng tôi tuyệt đối không để bọn họ làm hại Hàn Tử Hiên, Hàn Tử Hiên giờ đã là anh em tốt của bọn tôi.”
“Hàn Tử Hiên, cậu mau đi trước đi, việc ở đây giao lại o úng tôi.”
“Đúng thế, úng ta phải bảo vệ an toàn cho Hàn Từ Hiên.”
Đám nam sinh đó nói một cá đầy trượng nghĩa, ra sức dùng tay đẩy Hàn Tử Hiên và Hoa Lạc Lê về phía sau. Hàn Tử Hiên chớp thời cơ, nắm tay Hoa Lạc Lê chạy băng băng về phía trước.
Còn Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu, hai người lúc này cũng nhanh chóng thức tỉnh, mau chạy mất - mạng người là quan trọng.
Trên đường, đám nam sinh kia cũng vùng theo truy đuổi, đánh nhau không được bỏ qua kẻ có liên hệ với đối phương.
Hàn Tử Hiên giữ ặt tay Hoa Lạc Lê, hai người dắt tay nhau ạy trên con đường hai bên trồng đầy hoa tử vi. Cánh hoa bay đầy trời, theo gió xoay vòng trên không trung tạo nên những vũ điệu đầy màu sắc, hương hoa tràn ngập không gian. Hàn Tử Hiên quay lại nhìn bắt gặp Hoa Lạc Lê đang mỉm cười ngọt ngào.
Ngoài cá ạy thẳng về phía trước, họ không còn lựa ọn nào khác. Và cũng bởi sợ mất nhau nên mới cảm thấy quý trọng giây phút bên nhau. Tử Hiên hi vọng có thể dắt tay cô ấy cùng chạy mãi mãi. Chạy mãi, ạy mãi, ạy đến khi trời hoang đất trống, đến khi biển cạn đá mòn.
Họ đã ạy đượN rất lâu. Đi rất xa, rất xa khỏi học viện. Chạy qua bờ biển, ạy qua một Nánh đồng xanh tươi, ạy đến bìa một khu rừng cây lá rậm rạp.
“Tử Hiên, úng ta đã ạy đi rất xa rồi, bọn họ không đuổi nữa đâu.” Hoa Lạc Lê ngắt một bông hoa nhỏ, cài lên mái tóc.
“Đẹp không? Hi hi... chỗ này giống ỗ úng ta từng ơi đùa ngày bé.”
“A, Lạc Lê không cần trang điểm cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi. Thiên nhiên là không gian đẹp nhất. Nơi này rất giống với ỗ úng ta hay ơi đùa hồi nhỏ.”
“Ha ha, Tử Hiên, anh vẫn nhớ uyện ngày bé? Thật không?” Hoa Lạc Lê ớp ớp mắt nhìn anh vẻ bất ngờ.
“Đương nhiên rồi. Trí nhớ của anh ắc ắn tốt hơn em.” Hàn Từ Hiên ỉ vào hồ nước trước mặt nói tiếp: “Nhìn kìa, trên mặt hồ có rất nhiều bươm bướm và chuồn uồn.”
“Ố, hay thật. Đẹp quá, đẹp thật đấy!” Buổi iều cuối thu đầu đông, gió khẽ thổi, đàn uồn uồn bay là là mặt nước trông như một phi đội trực thăng nhỏ, có lúc úng bay cá mặt nước một khoảng, có lúc lại hạ thấp xuống để đuôi ạm nhẹ vào làn nước, đùa với mấy ngọn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
“Anh Tử Hiên, sao Nhuồn chuồn lại muốn để đuôi ạm vào nước? Em thực sự rất muốn biết.” Hoa Lạc Lê tò mò hỏi.
“A, đó là một con uồn uồn mẹ đang đẻ trứng.” Hàn Tử Hiên nghiêng người thì thầm vào tai cô, hương sen trong hồ làm thần kinh cô bị kí động, hại cô nghĩ ngợi lung tung.
“À, thật sao? Đẻ trứng, ở đâu cơ? Trên mặt nước á? Em muốn đi xem thử.” Hoa Lạc Lê vội vàng đi đến bờ hồ, nhìn xuống mặt nước, chăm chú quan sát.
“Đứng đây có thể nhìn thấy, anh Tử Hiên.” Hoa LạN Lê phấn khí.
Hàn Tử Hiên đi đến, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Để anh chỉ cho em xem...”.
Hơi thở của anh vừa ấm áp vừa thơm dịu, thực sự khiến người khác không thể không thưởng thức.
“Chuồn uồn là loài côn trùng sống trên cạn, cả ngày bay trong không trung, nhưng ấu trùng của nó lại phải sống ở dưới nước. Để duy trì giống nòi, nó phải tìm một nơi có nước để đẻ trứng, trứng được thụ tinh phải có nước mới nở được, vì vậy khi uồn uồn ạm đuôi xuống nước là lúc úng đẻ trúng, trứng uồn uồn bám vào cây thủy sinh trong nước, không lâu sau sẽ nở thành ấu trùng, gọi là giun nước. Giun nước ăn những ấu trùng phù du trong nước để lớn lên. Sống trong nước một thời gian, đợi đủ ngày, đủ tháng, những ấu trùng uồn uồn này sẽ bám vào Nành lá thủy sinh leo lên mặt nước, lột xác thành uồn uổn, bay lượn trong không trung, đến mùa sinh sản lại tìm đến sông hồ, ao đầm để đẻ trứng...”
“Wow, thật vậy sao, trước đây em được biết bướm là do sâu biến thành, giờ lại biết thêm uồn chuồn là do giun nước biến thành. Ha ha... ở bên cạnh anh Tử Hiên, những điều mới mẻ mãi mãi không bao giờ học hết. Cho nên em sẽ mãi mãi ở bên anh, có được không? Anh Tử Hiên, anh sẽ không đuổi em đi, đúng không? Kể cả sau này, em già, em ngốc, em xấu xí, anh đều sẽ không đuổi em đi, được không?” Hoa LạN Lê ngồi xổm bên bờ hồ nhìn Hàn Tử Hiên ờ đợi.
“Nha đầu ngốc, hoàng tử làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ công úa để sống một mình ứ. Nếu có một ngày, vì bất đắc dĩ mà hoàng tử rời xa công Nhúa, thì lúc đó, trái tim hoàng tử còn đau hơn cả công chúa. Cho nên hoàng tử sẽ không ngu ngốc mà bỏ công úa.”
Hoa Lạc Lê cảm động nhìn Hàn Tử Hiên, mắt nhòe hơi nước.
“Lạc Lê, em có nhìn thấy không? Hai con uồn chuồn bay trên mặt nước ỗ đó đó, có lúc con đực lùi lại sau làm “bà đỡ” giúp con cái.” Hàn Tử Hiên chỉ vào hai con uồn uồn bay sát mặt nước, ở gần ỗ họ.
“Ô, nhưng vì sao lại muốn làm ‘bà đỡ’ ạ?” Hoa Lạc Lê hỏi lại.
“Bởi vì khi uồn uồn cái đẻ trứng xuống nước, uồn uồn đực sợ “vợ” nó lặn dưới nước, cánh bị ướt, không bay lên được, o nên uồn uồn đực đặt đuôi của mình trên đầu con cái, đợi khi con cái đẻ xong sẽ kéo con cái bay lên. Thấy thế người ta bèn gọi uồn uồn đực là ‘bà đỡ’.” Hàn Tử Hiên kiên nhẫn giải thí lần nữa.
“Ha ha... uồn uồn đực quả là đã hết sức làm tròn ức trá của một ‘người a’.”
“Đúng thế. Phía trước hình như có rất nhiều hoa dại. Em có muốn qua đó xem thử không? Em sẽ thấy có rất nhiều loài hoa dại muôn hình vạn sắc đang đua nở.”
Hàn Tử Hiên chỉ tay ra phía xa xa, nơi có đám hoa dại đang kì trổ hoa, khoe sắc. Những bông hoa dại nở đầu đông rực rỡ như mang hết sứN sống của mình chống lại trời đông lạnh giá. Hoa thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
“Wow, thật vậy sao, anh Tử Hiên, tầm nhìn của anh quả thật xa quá, luôn nhìn thấy những thứ người khác không nhìn ra. Lợi hại thật! Ở bên anh, em thấy mỗi ngày đều được biết thêm những điều mới mẻ. Hi hi…” Hoa Lạc Lê vui sướng chạy nhảy giữa những vạt hoa dại.
“Chỉ cần em thích là được rồi.”
“Anh Tử Hiên, một khi em quen ở bên cạnh anh rồi thì anh không được bỏ rơi em, bởi vì nếu thế em sẽ rất buồn. Em thực sự sợ vì anh cái gì cũng tốt, Nũng hơn người, sau này em sẽ không để ý tới một người con trai nào khác, mãi mãi chỉ yêu một mình anh Tử Hiên thôi.” Hoa LạN Lê hít hít hương hoa, lớn tiếng thề thốt.
“Ha ha, Hoa Lạc Lê đúng là đồ ngổc.”
Hàn Tử Hiên hai mắt ươn ướt nhưng anh nhanh óng kìm lại được, đưa tay vuốt mái tóc cô. Nếu có thể xin Thượng đế thương tình o anh thêm út thời gian. Anh thực sự quý trọng những phút vui vẻ bên Nạnh Hoa Lạc Lê, những kỉ niệm mùa hè năm anh ín tuổi luôn là mảnh hồi ức đẹp đẽ anh luôn mang theo bên mình.
Trong hồi ức, Hoa Lạc Lê tám tuổi là cái đuôi của anh. Cô ngoáy mông kể o anh nghe câu uyện cổ tích. Sau đó, anh sẽ trêu ọc cô. Hàn Tử Hiên vô cùng mong muốn thời gian có thể dừng lại ở thời điểm đó. Mãi mãi dừng lại ở đó. Như vậy thì cả đời này anh sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Hừm, Tử Hiên, anh mới ính là đồ ngốc. Lúc nhỏ đã nói với em, cưỡi bạ mã là Đường Tăng, thật là ghét ết đi. Anh muốn theo đuổi em? Hàn Tử Hiên, anh mới là đồ ngốc.” Hoa Lạc Lê vui vẻ ạy nhảy giữa những bụi hoa, hoa cỏ rựN rỡ, trời đất lung linh.
“Sự thật là Đường Tăng cưỡi bạ mã. Anh không lừa em.” Hàn Tử Hiên phản đối, đuổi theo cô giữa những bụi hoa, giống hệt như khi còn nhỏ. Khung cảnh đẹp như trong câu uyện cổ tí.
“Càng quá đáng hơn là tên ngốc Hàn Tử Hiên còn nói với em, cưỡi bạ mã ư, ngoài Đường Tăng còn có thể là ác quỷ, điều này càng không thể tha thứ, thật là cố ý phá hoại hình tượng bạ mã hoàng tử hoàn mĩ trong lòng em. Cho nên Hàn Tử Hiên từ khi ín tuổi đã là một tên đại ngốc. Tên đại ngốc này còn giành ăn táo đỏ của em. Hừm... thật đúng là một kẻ xấu không đáng để tha thứ.”
Hai người vui vẻ đuổi bắt, không hề ú ý nhìn xuống dưới ân, ở đó có một cái bẫy thú được e kín.
“Á” một tiếng to, ân động trời đất.
Hoa Lạc Lê không ú ý, thụt xuống cái bẫy được phủ một lớp cỏ trên mặt, Hàn Tử Hiên cũng ngã xuống theo. Xung quanh tối đen, mặt trời dần dần lặn xuống mặt hồ, ánh hoàng hôn mờ ảo.
“Anh Tử Hiên, sao anh lại nhảy xuống đây, thật là ngốc, nhảy mạnh như thế, anh có bị thương ở đâu không? Cái bẫy quá nhỏ, hai người đứng sát vào nhau.” Hoa Lạc Lê hỏi giọng đầy lo lắng.
“Không sao, em biết không, lúc thấy em ngã xuống, anh lo lắng quá, ẳng nghĩ ngợi gì nhiều, lao xuống theo. Có khi vì em mắng anh là ngốc o nên anh thành tên ngốc thật rồi.” Hàn Từ Hiên cười cười, quan sát xung quanh.
“Vậy bây giờ chúng ta có kêu cứu không?”
“Bay này thợ săn ế tạo để bẫy những động vật khá lớn, bẫy không sâu lắm, ở đây hoa cỏ phong phú, chắc ắn có nhiều động vật ăn cỏ, có động vật ăn cỏ, tất có động vật ăn thịt, đặt cái bẫy ở ỗ này thật là nhất cử lưỡng tiện.”
“Ừ, nguyên nhân là như vậy. Nhưng úng ta phải làm sao để thoát khỏi đây.”
“Không sao, em bước lên tay anh, anh kiệu em lên đầu, em lên rồi tìm người tới giúp anh là được.” Hàn Tử Hiên vừa nói vừa ngồi xổm xuống, giục giã: “Lạc Lê, em mau trèo lên vai anh, anh đưa em ra khỏi đây.”
“Như vậy có được không?” Hoa Lạc Lê không nhẫn tâm trèo lên cánh tay Hàn Tử Hiên.
“À, yên tâm đi, anh tính không sai đâu. Mau lên đi, Lạc Lê. Phải cố gắng lên.”
“Được! Cố gắng!”
May mắn là Hoa Lạc Lê nhỏ nhắn, trọng lượng không nặng đến mức Hàn Tử Hiên không thể đỡ được.
Hoa Lạc Lê vô cùng vất vả, cuối cùng cũng trèo lên được mặt đất. Trời đã tối rồi. Cảnh vật xung quanh đã mờ mờ, nhìn không rõ nữa. Trong khoảng rừng này, Hoa Lạc Lê không tìm được đường ra, một út phương hướng cũng không xác định được.
Đứng trong rừng, mặt trời đã lặn, mặt trăng ẩn sau lớp mây dày, thi thoảng mấy con vật nhỏ bất ngờ ạy vụt qua Lạc Lê. Hoa LạN Lê sợ hãi vô cùng, cô nghĩ, Hàn Tử Hiên hãy còn dưới hố, nhất định là anh sợ hơn cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quay lại, đến bên cái bẫy.
Bụp một tiếng nữa, lại nhảy xuống hố.
“Lạc Lê, sao em lại quay lại?” Hàn Tử Hiên lo lắng hỏi.
“Em... em... em không làm được, em không thể nào để anh lại đây một mình. Nếu có uyện gì, em không thể tha thứ o mình.” Hoa Lạc Lê cúi đầu lí nhí.
Bầu trời tối đen, xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc, như nước ve vuốt làn da, cảm giác thật mát mẻ. Nhưng lúc này Hoa Lạc Lê không còn thấy sợ, ngược lại cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Bởi vì anh Tử Hiên đang ở bên cạnh. Cô cúi đầu, lén quan sát anh, nhưng dù đã hết sức cẩn thận ánh mắt ấy vẫn bị con mắt phía sau của anh phát hiện.
Đột nhiên, má cô nóng bừng, ửng hồng lên, tim cũng nóng bừng, có lẽ vì cảnh sắc diễm lệ xung quanh, giống như khắp mặt đất đang là mùa xuân ứ không phải mùa đông, hoa dại nở rực rỡ xóa đi dấu vết mùa đông. Cuối cùng, cơn nóng càng lúc càng điên cuồng tăng lên, cảm giác này giống như là có một cơn gió nóng đang ngủ quên trong người nay bỗng được đánh thức.
Cô và anh cùng mắc kẹt trong một cái bẫy nhỏ, giày bị lún sâu trong đám đất bùn nhão nhoét của đáy hố, hơi bùn bốc lên ngai ngái, nhưng không làm o họ ngừng việc hít thật sâu mùi hương hoa tử vi từ nơi xa đưa lại.
Hoa Lạc Lê cúi đầu, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, đột nhiên cô muốn được mắc kẹt cùng anh tối nay, trong cái bẫy này, không cần thoát ra. Tận đáy lòng cô dù có út sợ hãi khi phải ở lại ốn rừng núi âm u trong đêm tối nhưng lại cũng Nó một niềm vui âm thầm lan tỏa, niềm vui được ở bên nhau.
“Em có sợ không? Ở đây tối đen, lại không được về nhà. Biết vậy sao còn nhảy xuống?” Tiếng Hàn Tử Hiên nhẹ nhàng, ấm áp truyền lại trong đêm tối - giọng nói của anh giống như giọt sương mai đậu trên lá trúc, long lanh tinh khiết, làm o Hoa Lạc Lê cứng người giây lát.
Hoa Lạc Lê khẽ khàng hít hà hương thơm hoa cỏ trên người anh, mùi hương đó cùng với hương sen trong hồ vấn vít quanh mũi, cảm giác thật thoải mái dễ ịu.
“Em cũng không biết, chỉ là nghĩ có một mình anh ở dưới, o nên nhảy xuống. Bởi vì em sợ anh một mình sẽ cảm thấy đơn độc.” Hoa Lạc Lê khẽ đem những suy nghĩ trong lòng mình nói ra với Hàn Tử Hiên, nói xong liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Tử Hiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn xuyên màn đêm, giống như hai ngôi sao sớm trên bầu trời đêm, cứ như vậy, lặng lẽ nhìn Nô một lúc lâu.
Xung quanh yên lặng quá, yên lặng tới mức Hoa Lạc Lê có thể nghe thấy nhịp tim rộn ràng, hơi thở gấp gáp của chính mình. Ánh trăng như nước, ảy tràn trên mái tóc nhuộm vàng của Hàn Tử Hiên, như bao quanh đầu anh một vầng hào quang của thiên thần. Ánh trăng bàng bạc cũng soi sáng khuôn mặt đẹp trai của anh, từng đường nét hiện lên dưới ánh trăng càng thêm hoàn mĩ. Lông mi của anh dày và dài, uốn thành một vòng cung đẹp đẽ như vành trăng lưỡi liềm đang khẽ rung rinh.
Xem tiếp: Chương 12