Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con Chap 17: Hà Nhi! Tạm Biệt! (2)

Chương trước: Chap 16: Hà Nhi! Tạm Biệt! (1)



"Chụt!"

_ Aaaaaaaa! Đồ lợi dụng!- Tôi hét lên với khuôn mặt ửng hồng khi Phong hôn vào má tôi.

_ Ai kêu cậu không nghe lời tớ! Đó là hình phạt nhẹ nhất rồi đấy!

_ Xì! Cậu biết chọn hình phạt quá nhỉ?

_ Tất nhiên! Hehe!

_ Không nói chuyện với cậu nữa! Tớ đi ngủ!

_ Ừm! Ngủ đi!

_ Nhưng mà....tớ hơi khó ngủ, cậu hát cho tớ nghe nha!

_ Tùy cậu thôi! Nhưng nói trước tớ hát dở lắm đó!

_ Ừm! Cứ hát đi!

_ Ok! E hèm!

" I'm only one call away

I'll be there to save the day

Superman got nothing on me

I'm only one call away

Call me, baby, if you need a friend

I just wannan give you love.."

(One Call Away - Charlie Puth)

Giọng hát ngọt ngào và ấm áp ấy đã đưa tôi vào giấc ngủ nồng say với giấc mơ cùng hoàng tử bạch mã của mình. Trong khi đó, có một người nhìn tôi ngủ với ánh mặt dịu dàng và bí mật hôn lên trán tôi thật khẽ, rồi cậu bước đi.

~ 15 phút

~ 30 phút

~ 1 tiếng

~ 2 tiếng

~ 3 tiếng...

Tôi mở mắt ra và không thấy Phong đâu hết, cũng đúng, cậu ấy nói chỉ ở đây cho tới khi tôi ngủ thôi. Tôi lại hi vọng quá nhiều rồi. Tôi vừa đặt chân xuống giường thì tôi chợt thấy có bóng người chạy vội tới phòng y tế, tôi nhíu mày nhìn cho rõ người đó. Càng ngày...càng gần...càng rõ..., đúng thế, người chạy tới là nhỏ Hoa, tôi có chút thất vọng. Vừa đến chỗ tôi nằm, nhỏ thở "hì hục" như máy bơm nước, tôi thấy nhỏ mà mệt cả mình nên nói:

_ Cậu làm gì mà chạy cho đã giờ thở vậy đó?

_ Tớ...tớ...- Nhỏ hít một hơi thất dài rồi nói tiếp- Tớ tìm cậu đó! Cái con nhỏ này, bị trầy như thế thì phải nói cho tớ biết chứ!

_ Chứ không phải đang giờ học sao?

_ Cậu còn chưa tỉnh nữa à? Đã hết giờ nửa tiếng trước rồi.

_ Ồ!!!!

_ Con này! Mau nói, bị thương như thế mà không cho bọn này hay.

_ Ủa? Không phải Phong về lớp nói cho mấy cậu rồi ư?

_ Hả? Gì? Sau giờ ra chơi tới giờ tớ đâu thấy Phong trong lớp.

_ Vậy cậu ấy ở đâu mới được?

Không biết vì sao, đầu tôi bất giác quay về bên phải và đúng lúc ấy, rèm che giường kế bên bị gió thổi bay để lộ khuôn mặt người bạn tôi đang cần tìm. Hai mắt tôi mở to tròn ngạc nhiên nhìn cậu, Hoa thấy thế hỏi:

_ Cậu nhìn gì mà chăm chú thế?

_ Hoa.... Phong kìa!

Nhỏ nghía sang chỗ tôi và thấy thứ tôi đang thấy và cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng được hồi lâu thì nhỏ lấy lại tinh thần trước nên nói:

_ Nhi kêu tụi mình tập trung trước cổng đó! Cậu mau đánh thức Phong đi, chắc cậu ấy lo cho cậu nên nằm đấy nghỉ. Thôi tớ đi trước.

_ Nè! Hoa! Hoa!

Đáp lại lời kêu gọi của tôi là sự im lặng và cái bước đi không ngoảnh lại của nhỏ Hoa. Bỗng tôi cảm thấy bầu không khí hiện giờ hơi nặng nề, chỉ còn tôi với cái người đang ngủ kia. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi không để tay trước ngực cũng biết được nhịp đập của nó, đến thở tôi cũng chằng dám nhưng không thở sao sống nên tôi ráng thở thật khẽ, một tay vén rèm và đứng trước cậu ấy.

"Khuôn mặt Phong khi ngủ cũng dễ thương nhỉ!"

Tôi hí hửng với cái suy nghĩ của mình, nhưng không quên đánh thức cậu ấy dậy. Tôi lay người cậu, nhưng vẫn im lặng, tôi lay mạnh hơn và lần này tôi có nói lên vài từ:

_ Phong à! Dậy đi!

_ ....

_ Dậy đi! Ra về rồi!

_ ....

_ Nè! Tớ biết cậu giả vờ thôi mà, dậy đi chứ!

_ Cậu biết thế sao còn kêu tớ?- Giờ cậu cũng chịu lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhắm.

_ Thì...thì...ai biết âu! Tự bản thân tớ muốn kêu mà!

_ Bó tay! Mà hồi nảy cậu ngắm tớ "chùa" (ngắm miễn phí á) như thế là không được đâu!

_ Sao...sao...cậu biết? Hồi nảy cậu đâu có mở mắt.

_ Cậu tự nhận nha!

_ Ai...ai...nói! Không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ ra với mấy đứa kia.

_ Tớ không cho!

Bỗng Phong nắm lấy tay tôi và mở mắt nhìn tôi. Rồi kéo tay tôi xuống, theo quán tính một lần nữa tôi lại va vào người cậu, nhưng lần này là tôi nằm trên cánh tay rắn chắc của cậu và Phong quay qua ôm chặt tôi, phả hơi ấm từ giọng nói ấy vào tai tôi khiến tôi đỏ cả mặt lẫn tai:

_ TỚ. . .KHÔNG. . .CHO. . .CẬU. . .ĐI!

_ Thả...thả...tớ ra! Không là trễ giờ đó!

_ Kệ!

_ Cậu tới giờ rồi à? Tớ không giỡn đâu, cậu không bỏ ra là tớ hét lên đó.

_ Cho cậu hét thoải mái!

_ Thôi mà! Xin cậu đó!

_ Haiz! Công nhận cậu nói nhiều thật đấy!- Cậu xoay người và buông tôi ra.- Đấy! Cậu đi đi!

_ Hihi! Đi thôi! Không tụi nó mắng cho.

_ Ừm!

Nhưng vừa đi được bước đầu thì chân tôi nhói lên, mặt tôi nhăn nhó thầm nghĩ: "Chắc vết thương chưa lành rồi!". Phong thấy thế hỏi thăm:

_ Cậu chưa đi được à?

_ Tớ không sao!

_ Lên đi! Tớ cõng cậu!- Cậu quỳ xuống đưa tấm lưng với bờ vai rộng về phía tôi.

_ Không sao mà! Đừng làm thế, kì lắm!

_ Tớ. . .nói. . .lên!

_ Ừm thì...lên! Làm gì dữ vậy?- Tôi lí nhí.

_ Tớ nghe đó!

Tôi đành ngoan ngoãn để cậu cõng tôi ra chỗ tập hợp của mấy đứa kia.

Trong lúc đó, mấy đứa nó khi thấy hai cái bóng của tôi và Phong từ xa thì vui vẻ chạy lại đỡ tôi xuống rồi bàn về chuyện đến nhà Hà Nhi, tôi nói trước:

_ Nhi à! Cậu có thể cho Mai và Hoa tới nhà cậu chung với tớ không?

_ Tất nhiên rồi! Tại sao không? Càng đông càng vui mà! Nhưng mấy cậu con trai thì có đến không?

_ Tớ không cho! Cái này chỉ có con gái thôi!- Tôi kịch liệt phản đối, thấy tôi như thế thì có một người khẽ mỉm cười trước hành động trẻ con ấy.

_ Nhưng... Mấy cậu tới khoảng 7 giờ nha!

_ Sao không phải bây giờ?

_ Tớ phải về nhà sắp xếp lại để đón khách. Thôi vậy nhé, các cậu về nhà lấy đồ đạc đi, tớ về trước.

Sau khi Nhi chạy đi mất thì tôi nhìn hai nhỏ kia với ánh mắt cực kì suy tư, thấy thế Phong hỏi:

_ Cậu sao thế? Không nghe Nhi nói à?

_ Nghe chứ! Nhưng ai chở bọn tớ về nhà?

_ Thế còn hỏi? Để tớ chở cậu, Quang Anh chở Hoa, còn Mai...

_ Tớ đang nghĩ cái đó đó!

Nhưng nói gì thì nói chứ chúng tôi đúng là gặp may thật, vừa khi đó, Minh Luân- lớp trưởng 11A dắt xe đạp đi về, thế là tôi nảy lên một ý tưởng cực kì thông minh. Hehe! Trong khi cả đám đang tìm cách giúp Mai thì tôi hét to:

_ Luân à! Luân!- Nghe thấy tiếng la thất thanh của tôi Luân quay lại và đi về hướng chúng tôi.

_ Có chuyện gì không Châu?

_ Cậu có thể đưa Mai về nhà cậu ấy để lấy đồ rồi chở Mai tới nhà Hà Nhi không?

_ Nhà Hà Nhi à? Tớ biết rồi, nhà tớ với Nhi gần nhau nên không sao. Ok! Tớ sẽ giúp!

_ Mơn (cám ơn) cậu nhiều! Mai cậu với Luân đi trước đi!

_ Ừm!- Tới giờ, cô gái nhút nhát nhất nhóm mới lên tiếng.

Thế là mọi sự rắc rối được giải quyết xong, từng cặp bắt đầu xuất phát.

>>>>>>>>>>>>>>> Cặp Anh-Hoa <>

Cái cặp này là nháo nhào nhất nhưng cũng chẳng ít sự lãng mạn trong đấy. Đi tới nhà Hoa là phải băng qua một cánh đồng hoa oải hương rực màu tím. Mỗi khi đi học về, Hoa luôn dành ít nhiều thời gian đến đó chơi. Như thói quen hằng ngày, Hoa nói với Quang Anh:

_ Cậu dừng ở đây chút đi!

_ Chi vậy?

_ Ra cánh đồng hoa oải hương chơi.

_ Trễ bây giờ!

_ Trễ xíu có sao. Đi mà!

_ Rồi rồi!

Quang Anh chống xe đạp ngay trước cánh đồng rồi cùng Hoa hoà mình vào hương thơm thoang thoảng của hoa oải hương, cũng nhờ đó mà cậu mới hiểu được vì sao trên người Hoa luôn có mùi oải hương. Cậu luôn dõi theo mọi hành động dễ thương của Hoa, nhưng chưa bao giờ cậu thấy được Hoa đẹp và rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn như bây giờ. Trong khi đó, nhỏ Hoa luôn cảm thấy khó chịu khi Anh cứ nhìn nhỏ, nhỏ mới nói:

_ Đi về thôi! Không trễ!

_ Còn sớm mà! Chơi thêm xíu nữa đi!

_ Tớ không muốn chơi nữa.

_ Vậy chụp với tớ một tấm làm kỉ niệm đi!

_ Chụp hình hả? Okkk!- Nói gì chứ nhỏ Hoa rất khoái chụp hình nên trong điện thoại nhỏ phần lớn là hình và hình.

Thế rồi nhỏ với Quang Anh làm trò, làm kiểu này nọ, có những bức thì dễ thương như hai đứa trẻ, bức thì lãng mạn như cặp tình nhân,... Rồi hai đứa đó lại tiếp tục đi tới nhà Hoa trong bầu không khí tươi vui.

>>>>>>>>>>>>>>> Cặp Luân-Mai <>

Trong khi đó, bên đây là một sự im lặng đến đáng sợ, vì hai người này chưa tiếp xúc với nhah bao giờ và với cái tính nhút nhát trước người lạ của Mai khó mà bỏ được, cuối cùng người bắt chuyện trước vẫn là Luân:

_ Cậu là Mai à? Tớ là Luân!

_ Ừm!

_ Ờ..... Tới đây rồi quẹo trái hay phải vậy?- Cậu lấy đường đi ra làm chủ đề nói chuyện.

_ Đi thẳng!

_ Ừm! Tớ thấy cậu khá nhát nói chuyện với người lạ nhỉ?

_ Ừm! Tớ không quen cho lắm!

_ Để coi! Lần này cậu nói nhiều hơn, được 6 tiếng.

_ Hihi! Cậu vui tính thật!

_ Thấy chưa! Cậu cũng không nhút nhát lắm đâu, cứ vượt lên bản thân mình.

_ Ừm! Cám ơn! Mà...hình như...

_ Cậu cứ nói đi, không sao đâu!

_ Ừm! Cậu...thích...Châu...đúng...không?

_ Còn cậu thích Phong đúng không?

_ Không hẳn! Chỉ là trước đó thôi, tớ thích Phong chỉ vì cậu ấy đẹp trai, nhưng từ khi thấy Châu với Phong, mình cực kì ủng hộ họ. Cậu thì sao?

_ Tớ chỉ coi Châu như một người em gái, khi thấy Phong tình tứ bên Châu tớ hơi lo vì nghĩ Phong là một kẻ kiêu ngạo, nhưng không phải, tớ đã hiểu lầm.

_ Ồ! Ra là thế! Cậu biết không, tớ đang thích một người, người con trai lạ tớ tiếp xúc đầu tiên.

_ ....

_ Chắc là tớ lại đơn phương thôi! Hihi!

_ Cậu đừng nói thế chứ! Cứ thử tiếp xúc với cậu ấy nhiều lên rồi chọn một thời cơ thích hợp để tỏ tình.

_ Cám ơn cậu!

~ 7 giờ tại nhà Nhi

~

Cặp đôi đến đầu tiên là Mai, tiếp là Hoa và cuối cùng chắc chắn là tôi với Phong. Chúng tôi tới nơi lúc 7 giờ 15 phút tức là trễ tận 15 phút, thấy thế Nhi mới hỏi:

_ Hai cậu làm gì mà tớ trễ thế?

_ Còn hỏi! Tại tên đáng ghét đó, Phong đòi băng bó lại vết thương trên đầu gối tớ nên kêu tớ đi tắm để làm sạch chỗ trầy. Đúng là...

_ Cậu sướng quá rồi, được bạn trai quan tâm đến thế cơ mà!- Hoa nhảy vô chặn họng tôi.

_ Đúng đó! Sướng thế còn cằn nhằn, mai môt́ Châu sẽ "Ế" cho coi!- Giờ tới lượt Mai ép tôi vào đường cùng.

_ Cho ế luôn! Thà ế còn hơn!

_ Thôi thôi! Mấy chị cho em xin! Vào nhà đi ạ!- Nhi khẩn khoảng cầu xin.

_ Được! Hihi!- Cả đám đồng thanh, trừ con trai tại về hết rồi, chỉ còn Phong.

Tôi mới quay lại nói với cậu:

_ Cậu về đi! Tớ ổn mà!

_ Cậu ổn thật chứ?

_ Ừm! Thật!

_ Thế tớ về, có gì gọi tớ nha!

_ Ừm! Cậu về!

Sau khi đã khuất bóng Phong, tôi mới lết từng bước vào nhà Nhi, gia đình nhỏ làm ăn lớn nên ngôi nhà cũng lớn như thế. Tôi nhìn mà loá cả mắt, không ngờ nhà Nhi rộng khiếp, tuy là bé hơn nhà Phong nhưng đối với tôi thế là như một lâu đài rồi. Ba đứa kia thấy tôi ngẩn người, chạy lại chọc ghẹo:

_ Cậu làm gì mà ngẩn người ra thế? Bộ lần đầu cậu thấy nhà to thế à?- Mai ngây thơ hỏi.

_ Không hẳn nhỉ? Cậu đã tới căn biệt thự bự gấp trăm lần của ai kia rồi mà.- Hoa đổ thêm dầu vào lửa.

_ Ai...ai...nói?

_ Hahaha! Coi mặt cậu kìa, làm gì mà đỏ như quả cà chua.

_ Hoa! Cậu coi chừng tớ đó!

_ Hihi! Các cậu, lại ăn thôi!- Linh nhẹ nhàng kêu như mẹ đang kêu đám con quậy phá tới giờ ăn.

Sau khi đã ăn xong no nê, cả đám con gái chúng tôi quây quần bên nhau vừa coi ti vi vừa "tám" đủ thứ trên đời. Được một lúc thì chúng tôi lên phụ Nhi dọn đồ để mai chuẩn bị cho nhỏ đi Mĩ. Vừa xong thì trời cũng tối, chúng tôi quyết định lấy mền gối xuống phòng khách nằm để dễ nói chuyện, tôi là người mở lời trước:

Tôi:_ Mai cậu đi rồi, chắc chúng tớ sẽ hơi buồn đấy, chưa được nói chuyện với nhau nhiều mà.

Mai:_ Đúng thế! Tớ cũng xin lỗi Nhi nha, vì đã hiểu lầm cậu.

Hoa:_ Tớ cũng thế!

Nhi:_ Mấy cậu đừng nói thế chứ, chuyện qua rồi mà, không phải bây giờ chúng ta đã là bạn tốt đó sao.

Tôi:_ Đúng thế!

Hoa:_ Còn...Phong, cậu tính sao Nhi?

Nhi:_ Tớ muốn gặp cậu ấy lần cuối vào ngày mai, mong sẽ được.

Tôi:_ Ừm! Tớ hi vọng thế! Mà sao nảy giờ Mai im thế?

Hoa:_ Chắc là đang nghĩ tới Minh Luân rồi!

Mai:_ Ai...ai...nói?

Nhi:_ Xạo quá! Coi mặt cậu kìa, đỏ ơi là đỏ luôn kìa!

Mai:_ Không có mừ! Không có!

Tôi:_ Vậy là có một cặp mới sắp xuất hiện rồi nha! Hihi!

Hoa, Nhi:_ Đúng đó! Chúc mừng nha!

Mai:_ Mấy cậu này! Không nói nữa, tớ đi ngủ.

Tôi:_ Trời cũng tối rồi, ngủ đi mai lấy sức còn dậy sớm.

Hoa, Nhi, Mai:_ Ok!

Sau đó, mỗi đứa nằm một kiểu và với một cái suy nghĩ khác nhau, còn tôi đang mẩn mơ không biết mai Phong có tới tiễn Nhi không thì nhận được tin nhắn từ cậu ấy:

"Cậu còn đau không?"

" Tớ đỡ nhiều rồi!"

"Ừm! Ngủ sớm đi, mai lấy sức!"

"Ừm! Mai cậu sẽ tới chứ?"

"Tớ sẽ suy nghĩ lại."

"Tớ mong cậu sẽ đến, vì đó là mong ước cuối cùng của Nhi."

"Ừm! Cậu ngủ ngon!"

"Cậu cũng vậy!"

Thế là cuộc nói chuyện đến đó kết thúc và mọi người đều chìm vào giấc ngủ để chuẩn bị cho một ngày đặc biệt.

Sáng sớm ngày hôm sau, người dậy sớm nhất là Hà Nhi, tiếp là tới tôi, chắc lo cho Nhi nên hôm qua tôi khó ngủ và kết quả tôi dậy sớm với khuôn mặt gấu trúc. Nhi nhìn thấy tôi thế không nhịn cười được mới bảo:

_ Sáng thức dậy, ngày nào cậu cũng thế sao? Hihi!

_ Hình như là thế!- "Vậy là, không lẽ, hôm ở lại nhà Phong, cậu ấy đã thấy cái khuôn mặt này của mình. Thôi rồi! Mất đời gái rồi! Huhu!"

_ Cậu VSCN đi! Không là tớ nhịn cười không nổi đâu!

_ Rồi rồi!

Cứ thế, từng đứa tỉnh giấc, đi làm VSCN rồi chỉnh chu lại quần áo rồi phụ Nhi xách vali lên xe taxi. Đúng lúc đó, Quang Anh và Minh Luân tới giúp đám con gái, có con trai vẫn tốt hơn nhỉ! Nhưng tôi vẫn chưa thấy Phong đâu, lòng hơi lo lắng. Rồi cả đám lên xe thẳng tiến tới sân bay Tân Sơn Nhất. Khoảng nửa tiếng sau thì chúng tôi tới nơi, đứa nào đứa nấy lòng cứ bồi hồi. Chỉ còn 15 phút nữa là Nhi sẽ bay nhưng Phong vẫn chưa tới, tôi hơi buồn, rồi Nhi mới nói:

_ Các cậu đợi tớ, tớ đi gửi vali nha!

Nhi bước đi, cả đám chúng tôi mỗi đứa kiếm cho mình một chỗ ngồi, riêng tôi thì đứng chờ mỏi cả chân vẫn chưa thấy ai kia tới. Nhưng tôi bỗng thấy bóng ai giống giống Phong, theo cảm tính, tôi dí theo, rồi tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy Hà Nhi ôm Phong, mà cậu chẳng phản kháng gì. Nước mắt tôi đầm đìa rơi, vậy là cậu ấy chỉ vờ thích tôi thôi ư, người cậu thích thật sự là Hà Nhi, tôi ép người sau cây cột và nghe hết mọi sự tình:

_ Cám ơn anh đã tới! Em cứ tưởng anh sẽ không tới chứ!

_ Giờ anh đã tới rồi nên em đừng khóc nữa. Em nhớ đi bình an và sống tốt nha!

Tôi càng nức nở nhiều hơn, bỗng có một bàn tay đặt trên vai tôi, chưa kịp lau hết giọt nước mắt, tôi quay lại và:

_ Sao cậu khóc thế?

_ Phong hả? Không phải cậu đang đứng đằng kia ư? Hix...hix...

_ Đó phải là tớ đâu, cậu sao thế?

Tôi mới quay đầu lại và nhìn đúng như thế, đó là hai người hoàn toàn xa lạ, tôi nhận lầm vì người con gái mặc đồ y như Nhi, còn người con trai thì kiểu thời trang giống Phong nên....tôi lầm người.

_ Hà Nhi đâu rồi? Hix...hix...

_ Cô ấy kiếm cậu quá trời, tớ vô tình thấy cậu ở đây nè! Sao cậu khóc thế?

_ Không có gì đâu! Hix...hix

"Cốc!"

_ A! Đau quá! Sao cậu lại cốc đầu tớ?

_ Nè nhóc con! Cậu đừng mơ giấu được tớ, cậu nghĩ đó là tớ với Hà Nhi đúng không? IQ cậu thấp lắm hay sao mà thế cũng không nhận ra.

_ Hix...hix... Ai nói? 150/200 đó!

_ Cao thế sao không nhận ra? Tớ sẽ không làm thế với cậu đâu. Thôi! Nín đi! Khóc xấu lắm đó!- Vừa nói, cậu vừa đưa tay lên lau từng giọt nước mắt trên má tôi.

Bỗng trong đầu tôi chợt ùa về hình ảnh của một bé trai với bé gái đang đùa giỡn với nhau rất vui nhưng rồi bé gái bị ngã, chảy máu rất nhiều ở đầu gối:

_ Huhuhu! Gió ơi! Sao đâu quá! Sao không chịu nổi!

_ Sao hậu đậu quá đi à! Nín đi! Gió thương nha! Khóc xấu lắm đấy!

_ Ừm! Hix...hix...

_ Để Gió cõng Sao về nha!

_ Ừm! Gió cẩn thận đó!

_ Sao khỏi lo! Gió sẽ luôn bảo vệ Sao, được không?

_ Chịu luôn! Hihi!

Sao thế này? Tôi nhứt đầu quá, thấy vậy, Phong dìu tôi tới chỗ của Hà Nhi với mấy đứa kia:

_ Cậu không sao chứ?

_ Tớ ổn!

Thấy chúng tôi, cả đám nháo nhào lên hỏi thăm, được có mấy đứa bạn như thế thì lòng tôi cũng vui hơn dường nào. Nhưng nói gì thì nói chứ giờ chia tay cũng đến, Mai mít ướt nhất nhóm cứ ôm Nhi khóc mãi không cho nhỏ đi, Luân thấy thế lại ôm Mai vào lòng dỗ nó. Còn tôi với Hoa ôm Nhi và chúc nhỏ có một cuộc sống thật tốt bên Mĩ. Từng đứa con trai cũng bắt tay nhỏ nói một câu thật dí dỏm để nhỏ đừng buồn suốt chuyến bay, riêng Phong, chỉ nói một câu nhưng làm ấm lòng Hà Nhi rất nhiều:

_ Hà Nhi! Tạm biệt!

Nhỏ vui cười vẩy tay chào tạm biệt chúng tôi rồi bước vào trong. Còn chúng tôi sau đó việc ai nấy làm. Thế là sự chia tay kết thúc trong niềm vui và chút nước mắt. Và chúng tôi lại bắt đầu đón nhận một ngày học mới.

HẾT CHAP 17.

Chap này nó dở khóc dở cười hen mấy bạn. Nhưng cũng nhiều chữ lắm đó nên ráng đọc hết và cho mình một cái bình chọn hoặc bình luận nha!

Thông báo nà!

Thứ 3 tới mình sẽ đi chơi nên có thể mình up chap mới trễ, mấy bạn thông cảm cho mình nha! Mà mấy bạn thử nghe bài hát có trong chap này đi, hay thì nghe, dở thì thôi nhen!

Cám ơn đã đọc và bình chọn nhenn!

<3><3><3><>

Loading...

Xem tiếp: Chap 18: Mẹ Về!

Loading...