Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không Chương 41
Chương trước: Special Chap 2.0
Tôi về đến nhà đã hơn 1h, nhà im ắng như không có người hiện hữu. Tôi đang định cất tiếng gọi thì con em gái bước từ trong nhà ra, nó nhìn tôi với ánh mắt mang hình viên đạn. Dựa được chân chống xe xuống thì nó cũng đã đến gần bên.
- Có chuyện gì thế em gái? – Tôi quay qua hỏi nó.
- Anh đi đâu giờ này mới về, anh Hùng về lâu lắm rồi á.
- Ờ thì anh phải đưa bạn về nên hơi muộn.
- Bạn gì mà muộn vậy? Mẹ đang giận lắm á.
- Mẹ đâu? – Tôi giả đò hỏi ngu vì biết thừa là mẹ đang nghỉ ở nhà trên.
- Mẹ nghỉ ở nhà trên đấy. Cơm mẹ để ở trong nồi, thức ăn để ở trong tủ lạnh nhé, anh tự lấy ăn. Em đi học đây.
- Uhm….
Tôi xách chiếc cặp vào nhà, thay xong bộ quần áo thì nó cũng dắt xe ra ngoài cổng và đi luôn. Hiếm khi thấy con bé này nó hiền vậy. Khó hiểu.
Ăn xong tôi vào trong giường nằm khểnh bụng gãi râu. Cơm mẹ nấu ngon cứ gọi là bá cháy. Ngầm lại mọi chuyện thì hôm nay vui cũng có mà buồn cũng nhiều. Vui là có hai người con gái nhớ đến ngày sinh của mình, vui với những phần quà của họ, vui hơn là khi biết được mình đang dành tình cảm cho ai và sẽ định tiến tới với ai. Nhưng buồn khi không hiểu tại sao Ánh lại khóc, buồn vì ánh mắt của Xuân lúc tôi chạy ta ra sân cùng với Ánh. Buồn vì mình lại ngồi sổ đầu bài và có ấn tượng không hề đẹp với cô chủ nhiệm.
Thôi thì chuyện nó cũng qua rồi, giờ thì chỉ còn cách cố gắng giữ mối quan hệ bạn bè, giữ tất cả mọi thứ cho trong sáng để nó không trôi mất theo thời gian, Ánh cũng dễ thương và như bao bạn gái của tôi.
Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng mở của đi vào, tôi đoán ngay là mẹ. Mẹ đang giận tôi.
— Mày đi đâu mà trưa nay về muộn thế con?
- Dạ con đưa bạn con về.
- Nó bị làm sao mà phải đưa về, gái hay trai?
- Dạ con gái ạ. Nó bị hạ đường huyết giữa đường.
- Đưa bạn về là tốt nhưng liệu mà quan hệ bạn bè, học đi đã trai gái tính sau.
- Vâng.
Nói rồi mẹ đóng của đi làm.
Sướng chết đi được luôn, yêu mẹ nhất luôn, mẹ không đả động nhiều là ok rồi. Tôi nằm một lúc rồi thiếp đi lúc nào không biết. Lúc mở mắt ra thì đã hơn ba giờ, nhà của chẳng còn ai, bố mẹ đi làm thì chưa về, ông anh chắc đi học còn con em thì cũng đi học nốt. Thế là một mình một giang sơn.
Tôi mở tủ lạnh, lấy chai nước tu ừng ực như chưa từng được uống nước, phi lên nhà mở cái đĩa Westlife mà lâu lắm mình chưa mở. Nhớ tới hai món quà mà hai cô bạn của mình tặng lúc sáng. Không biết trong đó có gì nữa, không biết có gì đặc biệt không?
Cầm hai mòn quà trên tay tôi cũng không biết nên mở cái nào trước nữa, hai nàng gói tương đối đẹp, mà chắc gì đã là hai gái ấy gói hay lại nhờ quán bán hàng lưu niệm gói. Khả năng thứ hai thì qủa là hai nàng của tôi thật tuyệt vời. Hè.
Tôi mở món quà của Xuân trước. Bên trong là một chiếc dây lưng màu trắng có đính mấy con ốc vít, phụ kiện bằng đồng khá bắt mắt, có mảnh giấy “ Chúc Tuấn sinh nhật vui vẻ!” bên dưới còn dòng chữ khá dễ thương “Dây lưng sờn hết rồi mà không biết thay nữa sao” rồi cái mặt cười lè lưỡi khá dễ thương.
Kế đến là món quà của Ánh. Một chiếc mũ phớt màu nâu sữa. Hai nàng này đúng là thực dụng vô đối, một em thì quan tâm đến cái nhất thiết ngay trước mắt. Con trai trường tôi đồng phục là phải bỏ áo trong quần nên cái dây lưng sẽ là cái đạp ngay vào mắt. Còn một nàng thì sâu xa hơn một chút. Đi đường xa trời nắng nên tặng mũ. Một nàng muốn tôi đẹp về hình thức, một nàng muốn tôi có được sức khỏe tốt trên con đường từ nhà đến trường. Nói chung là tuyệt vời.
Những ngày sau đi học tôi sẽ diện những thức này luôn, cái gì người ta tặng là phải đưa chúng là sử dụng ngay tránh để lâu mất quan điểm. Con gái lại hay suy nghĩ lung tung. Phiền.
Buổi chiều vẫn đi đá bóng với thằng Dũng, vẫn là cuộc chiến gay gắt giữa xóm chúng tôi và xom Hoan Sắt nhưng chúng nó bắt đầu chuyển biến hơn hay vì lối chơi vào bóng rát chúng nó chuyển dần sang thế đá ban bật. Tôi thế là được thời cơ thi triển IQ trong bóng đá của mình. Đó là cái sai chết người của chúng nó. Thay đôi đúng cái đối phương là thế mạnh thì sẽ là tự sát.
Buổi tối, tôi đang ngồi giải cái bài Hóa của Ánh, công nhận là nó khó chết người vì tôi chẳng biết sản phẩm của phản ứng nó là cái gì nữa chứ chưa nói đến chuyện là tính toán. Đong học búa thì bỗng có tiếng gọi từ đằng sau.
— Anh Tuấn – Tiếng con ranh con vang lên?
- Có chuyện gì? nói? – Tôi quay sang nó.
- Anh có cái kiểu nói này ở đâu đấy? – Tói có vẻ gắt gỏng.
- Có gì nói nhanh, đang khó không kèo nhèo.
- Anh đúng là đáng ghét, đã thế thì thôi.
Tôi quay cái ghế ra kéo nó ngồi vào lòng tôi rồi lại nịnh hót. Anh em tôi từ xưa vẫn vậy, rất tình cảm, từ bé nó đã quấn tôi hơn cả bố mẹ. Ngoài những chuyện chỉ có nó và mẹ nói được với nhau còn lại thì nó đều tâm sự cả. Nên không có gì lạ lùng khi anh em tôi thân thiết nhau như vậy.
— Nào em gái có gì cho anh thế? – Tôi bắt đầu mật ngọt chết ruồi.
- Anh chỉ được cái nịnh con gái là giỏi thôi. Đây tặng anh cái này.
Nói rồi nó lôi đằng sau nó một cái áo bóng đá của M.U đằng sau có số 18 – số áo duy nhất mà tôi thích, trên đó còn có dòng chữ Paul Vũ. Tuyệt vời em gái. Sao nó có thể có những món quà độc đáo đến vậy. Sao nó có thể nghĩ ra được là tôi yêu MU, thần tượng Paul Scholes và biết được chỗ đặt quần áo rồi in phun chữ nữa chứ?
— Đặt ở đâu đấy? – Tôi cầm cái áo trên tay mỉm cười với em gái.
- Em nhờ bạn em bên thành phố đấy. Anh mặc đi.
Tôi đứng dậy thay thì cái áo vừa vặn, màu đỏ tươi là màu tôi rất thích, nó màu của tình yêu, màu của máu, màu của lá cờ Tổ Quốc và là màu áo của MU.
— Anh cảm ơn nhé. – Tôi xoa đầu con bé.
Nó mỉm cười tươi tắn. Tôi hạnh phúc vì có những người phụ nữ luôn hiểu mình, luôn bên cạnh mình những lúc vui buồn như thế này.
Xong rồi nó cũng đi lên nhà xem phim với bố mẹ, tôi tiếp tục cắm đầu vào bài Hóa. Khó đến thế là cùng.
Đọc tiếp Anh biết em chờ anh lâu lắm rồi không ? – chương 42
Xem tiếp: Chương 42