141 Y Y âm trầm cười, không biết biểu tình trên mặt đã hoàn toàn rơi vào đôi mắt sắc bén của Mẫn Hách, hắn nếch môi, cố nén ý cười bật lên thành tiếng. Đãi toàn bộ vết thương trên người nàngxử lý thỏa đáng, nhìn váy bị xé toạc làm hai, xòe ra như lá củ cải, không khỏi nhíu mày.
142 *: chim đa đa chiếm tổ chim sẻ, ý chỉ hành động cướp đoạt thứ không thuộc về mình“Mẫu hậu chỉ là vì con. ” Thấp nam một tiếng, Hoàng thục phi cuối cùng im lặng, lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng của hắn, chầm chậm đi ra ngoài.
143 Ngày tiếp theo, hoàng đế Lạc Tang quốc hạ lệnh: Do chính sự bận rộn, khan hiếm hiền tài, nên phong Mẫn Hách Vương gia làm nhiếp chính vương, giúp Hoàng Thượng phân ưu giải lao, khâm thử!Bên trong phủ Mẫn Hách Vương gia, hoa quế vàng tươi rực rỡ đua sắc, hương khí ấm áp lại ngọt ngào len lỏi trong từng ngóc ngách, sau dày hành lang dài, là một nhà thuỷ tạ, còn có một hoa viên trồng rất nhiều cây cối cao lớn rậm rạp, vừa có chút hoang sơ, lại không mất đi vẻ tinh tế.
144 Bí mật? Nhất thời, cả người Tiểu Thanh cứng đờ. Đang cầm hòm gỗ, Y Y xoay người, đưa cho cung nữ phía sau cầm giúp, rồi tựa vào nàng một chút mà đi vào, bên môi, nụ cười chậm rãi giương trên khóe môi.
145 Hơi thở ôn nhu phản phất quanh mặt, mang theo hương thơm hoa lê ngọt ngào, đôi mắt màu nâu nhíu lại, nhìn chằm chằm đôi mắt mê ly của nàng, bàn tay to nâng lên, dịu dàng vuốt lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt nhỏ xinh, mỗi một lần ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, lòng của hắn lại rung lên một nhịp.
146 Biến sắc, ánh mắt bất chợt lạnh lẽo như băng, liếc nhìn thị vệ đang chạy vào thăm dò sau tiếng hét thất thanh của nàng, cuối cùng phát giác có điểm không thích hợp, nhanh chóng mặc quần áo vào, xốc lên sa rèm, nhìn nữ tử đang nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp ăn nho.
147 Phía chân trời, không trăng cũng không sao, mây đen thản nhiên bao phủ toàn bộ hoàng cung, phía dưới cung điện nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc sang rực, nhưng mà, bên trong đại điện, loáng thoáng hiện ra hai thân ảnh tối đen, lẳng lặng đứng yên, y bào bị gió thổi tung thành những đường cong duyên dáng, “lược lược” rung động.
148 Thời tiết âm vụ, tựa hồ cũng không sẽ vì ai mà chuyển biến tốt, cao ây đen vần vũ, từ tối hôm qua đến sáng sớm hôm nay, không hề có dấu hiệu suy yếu, ngược lại còn mưa nhỏ tí tách không ngừng, không khí lạnh cứ quật từng đợt từng đợt.
149 Ăn không ngon không cần trả tiền?“Dừng!”Vươn đầu ra từ cửa sổ xe ngựa, cũng không chú ý đến mưa vẫn đang rơi tí tách bên ngoài, nàng đối với mã phu hô to.
150 Hai người trừng mắt nhìn nàng đem 50 cái bánh bao trong vòng một canh giờ đều nhét vào bụng, sắc mặt vẫn hồng hào, không có gì thay đổi, không khỏi sắc mặt đại biến.
151 Sợ hãi nhìn hai cánh tay nắm chặt lấy thắt lưng mình, Y Y kéo căng sợi tơ, không muốn lãng phí sức lực vô ích, vươn tay, ngón tay muốn chạm vào cẩm bào đỏ tươi, thế nhưng, đầu ngón tay còn chưa chạm đến, cả người nàng đã bị kéo xuống, chìm quá vai, vô phương níu kéo.
152 Hạc đỉnh hồng? Mẫn Hách sắc mặt đại biến, ngạc nhiên nhìn về phía nàng, mà nàng dường như cũng bị lời này làm hoảng sợ, hạc đỉnh hồng…… mình thực đã ăn thứ này vào trong bụng sao?Dưới chân sát thủ dần dần lan ra một dòng khí màu đen, tựa như sương mù, chậm rãi phủ quanh người hắn, làm hắn không thể động đậy, tự chân đến mặt, dần dần xơ cứng, gio61ngf như biến thành một tảng đá, đến khi sương mù kia hoàn toàn che phủ toàn thân hắn, thì “Oành!”, một tiếng nổ mạnh, tứ chi gần như hóa thạch của hắn bắn tung tóe ra xung quanh, nhưng lại không hề có máu tươi, huyết dịch xuất hiện, cả cỗ thi thể, tựa như là pho tượng, vỡ vụn như cát bụi.
153 Bàn tay to đang chế trụ cổ tay nàng chậm rãi buông lỏng lực đạo, nhìn xuống thân thể mềm mại đang sợ hãi dùng tay che đậy vị trí trái tim, ngón tay trắng nõn hơi hơi run rẩy, nơi đó, là nơi mình đã đâm chủy thủ làm nàng bị thương? Cách nhiều năm như vậy, nếu không phải nàng bị thương trước mắt mình, hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng từng bị chính mình tự tay sát hại, nhưng lúc ấy, cho dù mê man không rõ, vẫn không hề thẳng tay, một đao đoạt mạng, thì ra, tâm của mình, sớm đã thuộc về nàng, dù kí ức ngày xưa vẫn mờ mịt không nhớ.
154 Thân thể một đường trượt xuống, nàng kích động vươn tay muốn bám víu lấy cái gì đó bên cạnh, nhưng mà, rêu xanh ẩm ướt trơn trượt, đúng là không thể ngừng lại tốc độ, vốn đang trượt thẳng xuống dưới nhất thời lại có cảm giác vòng ngược lên, bấy giờ nàng mới biết mình đang rơi vào một cái hang động.
155 “Phù Vân Khâu Trạch, công phu diễn trò của ngươi quá tệ, có thể một nước mắt đầy mặt, một bên lại âm thầm tổn thượng ta một câu rồi một câu, dù sao ta đã rời khỏi hoàng cung, ta sẽ không trở về nữa, ngươi muốn hưu ta cũng đuọc, ngươi cứ đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, hai chúng ta từ nay đường ai nấy đi!” Chỉ vào huyệt động phía sau, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thấy hắn cả người rung lên, ngơ ngác nhìn chăm chú vào chính mình, hạ quyết tâm tràng không để ý tới.
156 Hôn nhẹ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y đỏ hồng, lần đầu tiên nghe được hắn nói lời thân mật như vậy, ngược lại có chút bất ngờ, nhưng lại phát giác vẻ mặt người nào đó đang tái đi thì cảm thấy có chút không thích hợp.
157 Đem dùi khoác nhẹ lên chân nàng, cọ cọ, hắn thỏa mãn, nhỏ giọng:“Người của nàng thật sự rất ấm áp, Y Y, vì cái gì mỗi lần ôm nàng, đều có thể làm cho trẫm cảm thấy rất ấm áp?”Cảm thụ được da thịt lạnh lẽo, nàng nổi lên một tầng da gà, người của hắn quả thật rất lạnh, hơn nữa nhìn hắn mê man, nói chuyện không suy nghĩ, đang muốn trách cứ sao?Một nam nhi đứng đầu cả thiên hạ,bây giờ dường như biến thành hài đồng, cuộn mình ở trong lòng của nàng, đem mặt ở nàng trước ngực nàng nhẹ nhàng cọ , hít hà hương thơm thoang thoảng như hoa lê, thỏa mãn giơ lên bạc thần.
158 Nụ hôn của hắn ôn nhu, nhẹ nhàng từ môi sang má, rồi di chuyển khắp mắt, lướt qua cổ, ngay cả vành tai mẫn cảm của nàng không buông tha, mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, mặt đỏ còn hơn màu ráng chiều, Y Y vừa muốn kêu “Dừng”, hắn cũng vừa lúc gục xuống hõm vai của nàng, vạn phần mỏi mệt, ngủ say.
159 Sao lại thế này? Toàn thân dường như có lửa nóng thiêu đốt, tựa như chỉ có hai người tựa sát vào nhau mới giảm bớt, tay hắn di chuyển đến chỗ nào, nơi đó sẽ thật thoải mái, cả người mềm nhũn theo, vì sao, nàng chưa từng có cảm giác như vậy.
160 Đang muốn đem quần áo mặc vào, đột nhiên bị một bàn tay to ôm ngang thắt lưng, kéo nhẹ một cái, cả người đã ngã xuống một khuôn ngực rắn chắc. “A!” Nàng hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng lại, một trận thiên toàn địa chuyển(trời đất đảo lộn), chỉ cảm thấy trên người hơi nặng.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7