41 Không biết Ân và Kỳ đã vào trong từ lúc nào. Kỳ ho khan lấy một tiếng ám hiệu "Có cả sự tồn tại của chúng tôi đấy". Thiên bỏ tay ra khỏi vòng eo nó, gãi đầu cười trừ.
42 "Chúng tôi muốn tìm người thân, cháu ấy là con gái của giám đốc La Bình đã bị tai nạn qua đời từ mấy tháng trước. Con gái ông ấy tên La Tường Vy, 17 tuổi sau đó cũng mất tích.
43 Vy cố gắng kiềm chế, nói nhỏ nhẹ hết mức. - Mình không quen mấy bạn. Tránh đường ình đi. Rồi nó tránh qua một bên. Đang định cất bước đi thì bị một con nhỏ khác chặn lại, giật tóc nó.
44 Kỳ tắm rửa xong, dùng chiếc khăn tắm lau lau qua mai tóc ướt rồi lướt qua tập hồ sơ cậu điều tra về cô gái đặc biệt tên La Tường Vy kia. "Họ và tên: La Tường Vy.
45 Vy ngã lộn xuống bể bơi rồi mơ màng trong vô thức. Nước ngập vào miệng nó rồi nó cứ thế chìm dần, chìm dần dù nó đã giãy giụa ngoi lên. Mắt nó mờ dần đi, mở ra một khoảng trời màu đen mịt.
46 Vy đứng trước ban công, suy nghĩ vu vơ gì cũng không rõ, ánh mắt nhìn xa xăm. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm nó từ phía sau làm nó khẽ giật mình trở về hiện thực.
47 Bác Vân vào trong một lúc rồi đi ra với một hộp đồ lớn. Bác đặt trước mặt nó rồi bảo nó xem. - Khi chúng bị vứt đi, bác đã thu lại và sửa soạn cho chúng đấy.
48 Vẫn đang miên man suy nghĩ thì nó bị ai đó vỗ mạnh một phát vào vai, làm nó giật mình. - Vy baby à, tớ gọi cậu đến khản cả giọng rồi đây này. Là Trần Kỳ.
49 Vy mệt mỏi bước vào nhà. Ngày hôm nay nó mệt lắm rồi. Ngay bây giờ chỉ muốn tắm rửa át mẻ rồi đi ngủ cho thoải mái thôi. Nhưng vừa vào đến cửa, nó đã bị Thiên kéo thẳng lên phòng, đóng mạnh cửa lại, đẩy nó vào tường rồi mặt hằm hằm nhìn nó.
50 Mới sáng sớm, không khí thật trong lành, mọi thứ thật bình yên. Thiên đèo nó đi chơi bằng một chiếc xe đạp màu đen. Còn nó ngồi sau một tay cầm theo giỏ thức ăn, một tay ôm eo hắn, miệng thì hát vu vơ.
51 Trại trẻ tình thương, thành phố A. Tường Vy đứng ngắm nhìn nơi đây một lượt. Trại trẻ khá mới mẻ, hình như mới được tu sửa lại. Cánh cổng thép mạ đỏ, bên trên có tấm biển "Trại trẻ tình thương", bên trong có hai căn nhà hai tầng sơn màu vàng, sân rộng rãi đủ để cho đám trẻ vui chơi, còn có cây bàng già to khù khụ kia nữa, chắc cũng được mấy chục tuổi rồi.
52 Trên giường nằm, có hai cô gái tên Vy đang nằm nhìn chằm chằm nhau rồi cười hì hì. - Chúng ta giống nhau thật đấy. - Vy em nói đều, cười cười. - Em nói câu này mấy chục lần rồi hả.
53 Sáng sớm, không khí trong lành, mát mẻ vô cùng. Chim chóc hót líu lo, ríu rít. Người đi bộ, người chạy bộ, kẻ đạp xe. . . Bên đường có một cô gái dáng người nhỏ nhắn, nét mặt rạng rỡ, hồn nhiên và ngây ngô một cách đáng yêu.
54 Dương Vy bị Kỳ nhéo má một phát rõ đau, mặt đỏ phừng bừng, nguy cơ bùng cháy là rất cao. Vy hất thẳng tay tên Kỳ thối thây kia ra, vừa véo tai cậu ta như véo tai một đứa em trai vừa không ngừng chửi rủa nào là "Tên đáng ghét", "Tên thối chết băm chết bằm", "Đồ điên".
55 Về cặp đôi Dương Vy - Trần Kỳ. Iowa State University - Một trong những trường đại học nổi tiếng nhất trên đất nước Mỹ xinh đẹp. Dương Vy mặc bộ áo cử nhân, đội nón tốt nghiệp, gương mặt rạng ngời với tấm bằng tốt nghiệp loại A trên tay.
56 Dương Vy rời khỏi Bang Bar, bắt taxi về biệt thự. Ngồi trên xe, cô bật khóc nức nở. Cô đã làm gì sai chứ? Mà cứ cho là cô sai, vậy Trần Kỳ là người đúng chắc.
57 Ngồi gục trên máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đặt chân tới mảnh đất quê hương. Dương Vy vươn vai một cái, uể oải bước xuống. Cặp mắt của Vy đã sưng húp lên bởi khóc quá nhiều, đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt ủ rũ.
58 Chiều, Tường Vy nằm ườn trên sofa như một con mèo lười đang tận hưởng cuộc sống. Cái gọi là "tận hưởng cuộc sống" kia thật đơn giản chỉ là tay cầm Ipad chơi Magic Touch.
59 Hô hấp và hô hấp. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, đến lần thứ tư thì đúng là Dương Vy không thể thở nổi được nữa. Trời ạ, Vy đành phải vỗ vỗ ngực rồi hút một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần.
60 - Vy? Có phải Vy không? - Bảo My đã đi tới đứng trước mặt nó từ khi nào, trong khi đó nó vẫn đang ngẩn ngơ. Đúng là cái tật không bao giờ sửa được của nó mà.