21 Trong ánh mắt của Hạ Thiên Kỳ lóe lên ngọn lửa giết chóc, đám người Hoàng Thanh nghe vậy nhất thời sắc mặt đại biến, mặc ai cũng không dám tin rằng đây là sự thật.
22 "Hạ đại ca anh là đang muốn ám chỉ điều gì?"
"Cô có biết Minh Phủ không?"
Lúc này Hạ Thiên Kỳ lại nói chính xác lại một chút.
"Đương nhiên là biết, giống như quảng trường Quang Ảnh, còn có quảng trường Long Đáng, cùng với những người thống trị của những quảng trường xung quanh này, đều là người của Minh Phủ.
23 Dựa vào Dương Sơn là khu vực ranh giới của quảng trường Quang Ảnh và quảng trường Long Đằng, một bên tiếp giáp với thành phố Hướng Dương của quảng trường Quang Ảnh, còn một bên khác thì lại tiếp giáp với thị trấn Từ Sở của quảng trường Long Đằng.
24 Sau khi nghe được lời nói của Trần Sinh, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút thất kinh với mức độ yêu mến của Lữ Bân với Mộ Bội Hạm, hắn gật đầu phụ họa theo nói:
"Không sai, Lữ Bân đây chính là đang buộc những người dưới quyền mình phản kháng lại, dù sao đi nữa thì chỉ cần là có liên quan đến chiến tranh, thì chắc chắn sẽ trải qua tử vong.
25 Lữ Bân dẩn theo mười gã quản lý cấp cao chính là thủ hạ của gã ta, có thể nói là thanh thế vô cùng to lớn, đưa tay lên cao chỉ thẳng về phía đám người lão Hắc mắng:
"Bây giờ tao cho Trần Sinh thời gian một phút, nếu như hắn ta không chường mặt ra đây, thì tao sẽ giết chết hết cả lũ bọn bây, sau đó băm nát thây bọn bây ra cho chó ăn!"
Lão Hắc và đầu trọc không dám đánh trả lại, buộc lòng phải siết chặt nắm tay của mình lại lắng nghe, bởi vì Lữ Bân thật sự có thể làm được.
26 Nghe được tiếng kêu gọi của Trần Sinh, Lữ Bân đang giấu mình trong một đoàn huyết vụ nhất thời phát ra tiếng cười to khinh miệt:
"Làm sao vậy Trần Sinh? Bây giờ đã biết sợ rồi sao? Nói cho mày biết, lúc này cho dù có là thiên tiên hạ phàm cũng đừng hòng nghĩ muốn cứu sống mày!"
Giọng nói Lữ Bân vừa mới hạ xuống, huyết vụ trên người trong nháy mắt lập tức trở nên càng thêm nồng đậm lên hơn nữa, kèm theo thanh cự chùy trên tay hắn cũng trở nên đỏ rực lên.
27 Sức mạnh của Lữ Bân mặc dù là thua kém hơn hắn, nhưng trái lại cũng không yếu ớt đến cái nông nổi hắn chỉ cần dùng hai bàn tay thôi đã có thể chụp chết.
28 Nói cho cũng thì mức độ đáng sợ của khu vực thứ hai này không phải quỷ vật có bao nhiêu đáng sợ, có bao nhiêu khả năng không thể chiến thắng, mà là lòng người đáng sợ.
29 "Nghe ngóng được rồi sao?"
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút mong đợi hỏi.
"Hỏi thăm thì đúng là nghe ngóng được, nhưng không biết là có thể tin tưởng được hay không.
30 Với những cuộc tranh chấp và chiến tranh giữa các thế lực thế này, thật sự là Hạ Thiên Kỳ lại biết rõ, bất quá dù sao đi nữa thì hắn tự mình khởi xướng lên, cũng đã từng là người tham dự vào Minh Phủ đại chiến trong hiện thực.
31 Ngay khi trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn đang do dự bất động, Mộ Bội Hạm đột nhiên trùm khăn đi ra khỏi phòng tắm.
Những giọt nước trong suốt đọng trên sợi tóc cô không ngừng trượt xuống, làn da cô rất trắng, ánh mắt hơi nâu vì nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ mà có vẻ hơi kinh ngạc, hai mảng thịt trắng lộ ra ngoài khăn tắm vì hơi thở gấp gáp của cô mà trở nên có chút phập phồng.
32 Sau khi Hạ Thiên Kỳ vào trong thành phố lại thử thả quỷ vực ra ngoài, sau khi nuốt chửng con quỷ vật cấp bậc giám đốc kia rồi thì phạm vi bao trùm của quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ cũng được mở rộng thêm một chút.
33 Ban đầu Hạ Thiên Kỳ vốn định trực tiếp dùng quỷ vực để thuấn di dịch chuyển thẳng đến địa điểm, thế nhưng khi vắn chỉ vừa mới thuấn di được khoảng một phần hai, quỷ vực lại bị những quỷ vực khác quấy nhiễu đi, thế cho nên mới làm trễ nãi thời gian của hắn.
34 Hắn không dám nghĩ đến cũng không biết nên nghĩ như thế nào, cũng may mà linh hồn anh nhi trong đầu óc hắn chưa bao giờ gây cho hắn bất kỳ cảm giác uy hiếp gì.
35 Nhận được sự cho phép của Tăng Vũ, gã quản lý cấp cao lúc này mới kính cẩn lễ phép nói cám ơn rồi rời đi.
Trái lại, Tăng Vũ cũng không có ý tứ muốn rời đi, chỉ là ngồi yên tại chỗ rút ra một điếu thuốc trong bao thuốc lá ngậm lên môi, sau đó lại thở dài có chút mệt mỏi.
36 Thật ra trước đó khi Hạ Thiên Kỳ chưa đến nơi này cũng đã thả quỷ vực ra, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải tình trạng bị nhiễu đi, thế nhưng ngoài dự định của hắn chính là chỗ ở của Tăng Vũ không hề có bất cứ phòng ngự nào, vì vậy hắn lập tức sử dụng quỷ vực để âm thầm quan sát qua một chút.
37 Sau khi trầm mặc mấy phút, Tăng Vũ ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hạ Thiên Kỳ nói:
"Tôi không có lựa chọn nào khác, bởi vì giống như những gì anh đã nói lúc nãy, vận mệnh của tôi vốn cũng không nằm trong tay của tôi.
38 Đồng thời từ chỗ Tăng Vũ, Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu được qua một quãng thời gian gần đây nhất, tần xuất sự kiện linh dị xuất hiện ở quảng trường Phong Hướng đặc biệt cao, hầu như cứ cách một, hai hay ba ngày thì sẽ đồng loạt phát sinh, hơn nữa sức mạnh của quỷ vật cũng không hề yếu, hầu như đều nằm ở cấp ác quỷ.
39 "Mẫn Mẫn, nghe anh khuyên một câu thôi, hãy để cho lão đại xử lý con quỷ vật trên người cậu đi. Nếu như tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn gì cậu cũng sẽ gặp phải phản ứng cắn trả của nó, sức mạnh tất nhiên là quan trọng, thế nhưng cũng không thể nào đến ngay cả cái mạng cũng không thèm để ý.
40 Trài qua vài ngày nắng đẹp ban đầu, sau đó thành phố Phong Hướng lại chìm trong tình trạng mưa rơi xối xả khắp nơi.
Trương Bá Nhân là một con chó độc thân có điều kiện cực tốt, lúc này đang một mình vừa nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, vừa ngồi trước máy tính tìm kiếm những người khác phái cũng đang phải bó gối ở nhà một cách nhàm chán như hắn.