41 Rạng sáng, Đường Mật mở mắt, ngoài cửa sổ đã ngừng mưa, đèn đường tiêu điều chiếu rọi bầu trời u tối, những đám mây màu chì dày đặc đang dùng tốc độ không thể tin tích tụ lại, chồng lên nhau, tựa như cái lưới lớn đang rục rịch chụp xuống mặt đất.
42 Đường Mật vẫn chuyển động tầm mắt không yên nhìn hai chiếc xe bị lật cùng máu chảy như rót từ vai xuống lưng của Arthur, cô không biết mình đã chạy đến bến tàu sát biên giới như thế nào, cũng không biết mình đã bước qua được ván cầu nhỏ hẹp mà cao ngất kia ra sao để đi lên khoang thuyền, cô chỉ thấy màu máu trên người anh tràn ngập cả hốc mắt, những thứ nhìn thấy đều là một màu đỏ sậm.
43 Một năm sau, tại bến cảng nào đó ở Bắc Âu. Năm nay tuyết rơi rất dày, từng phiến bông tuyết không phải nhẹ nhàng bay, mà là nương theo gió Bắc lạnh thấu xương như lưỡi dao hung hăng thổi đến, đập vào cửa sổ bằng kính của khoang tàu.
44 "Alo? Là điện thoại của c Đường phải không?" Trong điện thoại vang lên giọng nam trầm thấp mang theo giọng mũi quen thuộc, nhưng Đường Mật nhất thời vẫn không cách nào nhận ra là giọng nói của ai.