21 Thằng bé ấy lại xuất hiện!
Nó gửi thư điện tử cho Trương Cổ từ hòm thư như sau:
yongyuandeyinger@yahoo. cn[9]
[9]. Duabevinhvien@yahoo. cn
Mọi người đều đã ngủ, thì thằng bé ấy thức.
22 Trương Cổ vẫn là Trương Cổ, mũ lưỡi trai, kính râm, tẩu thuốc, cái can của anh đều không phải là để trang trí!
Dù anh rất sợ, rất nản, nhưng anh vẫn không suy sụp, không bỏ cuộc.
23 Chủ tịch thị trấn (vị Chủ tịch lúc thì đau khổ lúc thì hạnh phúc, lúc này nhăn nhở nói cười, lúc khác lại trợn mắt cáu kỉnh) cũng đã nghe nói về câu chuyện này.
24 Hôm sau, Phùng Kình đến.
Sau khi nghe Trương Cổ kể lại sự việc, anh nói: “Đó là máy tính nhiễm vi-rút. ”
Trương Cổ: “Nếu nó biết lập trình cài vi-rút vào máy tính, thì chứng tỏ nó không phải ma.
25 Trương Cổ cảm thấy có rất nhiều khuôn mặt đều trở nên quái dị.
Anh cố sàng lọc những khuôn mặt khả nghi, bỗng nhiên, đầu óc anh chốt lại một người – Phùng Kình!
Phùng Kình là nhân viên của trạm biến áp, là bạn lâu năm của Trương Cổ.
26 Hôm nay Trương Cổ không đi làm.
Anh giấu tất cả mọi người, viết cho thằng bé ấy một bức thư điện tử. Đó là một bức thư nhục nhã, tuyên bố sự thất bại của chính nghĩa: anh cầu xin thằng bé ấy tha cho anh.
27 Đang khi khắp chốn đã như có loạn, thì Phùng Kình đứng ra “kế thừa” ý chí của Trương Cổ.
Ngồi trên nền tuyết trắng mênh mông, dưới bầu trời xanh lam, anh bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ cho mạch lạc, phán đoán của anh không giống bất cứ ai:
Thằng bé Xoa là một bệnh nhân Down[12] đặc biệt, khác hẳn với chồng của Liên Loại, hình hài diện mạo của nó vĩnh viễn dừng lại ở trạng thái con nít nhưng bộ não thì vẫn phát triển bình thường, coi như trưởng thành.
28 Lần lượt xuất hiện ba cái xác, hình như là vấn đề “ba trừ ba bằng mấy”, nhưng tôi vẫn cảm thấy đây là vấn đề “ba trừ một bằng mấy”.
Thực ra, nếu tính được bài tính trừ này, thì sẽ khám phá ra toàn bộ bí mật của câu chuyện.