21 “Cậu vừa đi, bọn họ liền bắt đầu hành động. ”
Đơn giản mở miệng, Carr nhìn khuôn mặt Yunho vẫn bình tĩnh như trước, không cần hỏi cũng hiểu, có lẽ việc này Yunho đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.
22 Thật sự tìm Yoochun sao?
Đương nhiên chỉ là diễn kịch cho tên Jung Yunho kia xem thôi, vừa ấn gọi đã ấn kết thúc luôn rồi.
Vì cái gì ư, rất đơn giản.
23 Đưa Jaejoong về nhà, Junsu không rời đi ngay mà nhìn Jaejoong vào trong nhà mới gọi điện thoại cho Yoochun, báo gã một tiếng.
Nghe giọng nói tràn ngập cảm kích cùng yên lòng của Yoochun, tâm Junsu, thật sự rất đau đớn, cho dù đã sớm biết địa vị của cậu cùng Jaejoong không thể đánh đồng, vẫn cảm thấy khổ sở.
24 Bởi vì không chịu cúi đầu, cho nên mới càng thú vị…
Carr hoàn toàn không hiểu tại sao Yunho lại đi trêu chọc Jaejoong, cho dù cậu ta rất đẹp nhưng sẽ không có người nào tự đâm vào phiền toái như thế.
25 Cùng một gương mặt, bầu không khí nguy hiểm lại mang theo cảnh cáo, bao trùm quanh bọn họ.
Sự đáng sợ của Yunho, mặc dù đã sớm nghe Junsu nói qua, nhưng tận mắt nhìn thấy, lại là một chuyện khác.
26 Jaejoong mất tích.
Nói chính xác hơn thì Jaejoong có gọi điện thoại về nhà bảo đi nghỉ rồi không thấy bóng dáng, ngay cả trường học cũng đã xin nghỉ.
27 Nhìn bóng lưng Jaejoong rời bể bơi, Carr chẳng những không tức giận, ngược lại cười đến vui vẻ.
“Cậu ta vẫn vậy a, đáng yêu đến chết đi được, ngay cả người bị dọa cũng cảm thấy thoải mái.
28 Thật sự không biết, hay giả bộ như không biết….
Dưới sự áp bức của đối phương, Jaejoong không thể không theo ý bọn họ tiến lên, phương hướng thay đổi cùng bọn họ liên tục va chạm, cậu có thể nhận ra điều gì đó không đúng.
29 Chưa có người nào có thể khiến cho hắn khẩn trương, Yunho vẫn luôn tin tưởng như vậy.
Chỉ là, hiện tại thì sao?
Lúc Yunho vào nhà hàng, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng Jaejoong đâu, trong lòng có một dự cảm bất an, có chút không khống chế được sai người tìm, trên đường đi tìm, hắn đâm lung tung dọa sợ không ít người, nhất là khi nhận được tin nhắn của Junsu, hắn càng không cách nào dừng được sự bực bội trong lòng.
30 “Anh muốn làm cái gì?”
Phát hiện ý đồ của Yunho, ngăn tay Yunho tiếp tục tìm kiếm sâu hơn, Jaejoong trừng mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
31 Giãy dụa muốn ngồi thẳng người lên, đồng thời làm cho phân thân càng đâm sâu hơn, khiến cho Jaejoong hô hấp cũng không thể ổn định, há miệng thở hổn hển, đang lúc cậu vươn lưỡi muốn liếm sạch mồ hôi trên khóe miệng, Yunho liền vươn ngón tay lên chạm vào.
32 Nghe đủ chưa?
Tháo tai nghe ra, Kwon Ji Hee bật cười, hoàn toàn không bất ngờ với việc Yunho phát hiện máy nghe trộm.
Nói thế nào, Yunho cũng là em trai đã lớn lên cùng hắn, đừng nói đến việc vì tranh đoạt quyền ở Kwon gia mà hắn không tiếc sức sai người gây bất lợi cho Yunho, tuy Yunho không chết, nhưng càng ngày càng phòng bị.
33 Trừng mắt nhìn cảnh vật vụt qua, phẫn nộ của Jaejoong hoàn toàn có thể nhìn thấy!
Mẹ nó! Đây là muốn làm gì, muốn ra uy với cậu sao?
Hẹn cậu đến là muốn nói với cậu rằng dù cậu lên giường với Jung Yunho bao nhiêu lần, đối với Jung Yunho mà nói, cậu ta mới quan trọng nhất sao?
Vậy thì sao?
Cậu cùng với Jung Yunho vốn không có quan hệ gì, tối đa, chỉ là thân thể mà thôi…
Vậy, thân thiết với Jung Yunho, là muốn cho cậu thấy điều gì?
Là nhắc nhở cậu, cậu với hắn, chỉ đơn giản là trò chơi mua bán thôi sao?
Chết tiệt…
“Cút ngay đi!” Tức giận rống lên với chiếc xe ngăn cản phía trước, Jaejoong điên cuồng bóp còi, đồng thời phóng vượt qua chiếc xe đã đỗ sang bên đường.
34 Vì sao…
Đến tột cùng là vì sao lại muốn ngăn cản Yoochun đâm vào Yunho, tự mình đi thay anh ta ngăn cản tai nạn, ngay cả Jaejoong cũng không rõ.
Cậu hiểu được, lúc xe Yoochun xuất hiện, ý thức được Yoochun có thể sẽ có hành vi kia, so với suy nghĩ, chân tay còn hành động nhanh hơn.
35 Lúc muốn thứ gì, hắn sẽ không từ bỏ thủ đoạn mà cướp đoạt.
Bởi vì, đó là phương thức sinh tồn mà hắn được dạy, học từ người mẹ của hắn, học đến thấu triệt…
Trừng mắt nhìn Yunho toàn thân tràn ngập khí thế mà tuổi này không thể có được, Kim Ri Nam bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng lập tức bị cơn tức giận của ông đè nén xuống.
36 Ngọn lửa trước mặt dần dần lan rộng, tiếng nổ mạnh không ngừng xông vào tai nhưng lại không thèm để ý đến.
Khác với những người đang la hét ầm ỹ, Yoochun chẳng những không kinh hoảng, ngược lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, để cho màu đỏ của lửa phản chiếu trong mắt gã, nhuộm mắt gã thành một màu đỏ chói.
37 Nên trả lời như thế nào, nên nói ra sao đây…
Jaejoong cùng Junsu nhìn nhau, Yunho nhìn Junsu, Yoochun lại nhìn Jaejoong, bốn người, ai cũng đang suy tư nên mở miệng như thế nào.
38 Không gian yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím đều đặn vang lên.
Thỉnh thoảng khi loa truyền đến tiếng reo, động tác sẽ dừng lại thoáng chốc nhưng ngay lập tức lại trong trẻo vang lên, quanh quẩn trong gian phòng không nhỏ.
39 Như thể đang bước đi trên con đường trở lại quá khứ, người khác nhau, lại làm việc giống nhau.
Sớm đã biết điều đó, không phải sao?
Không tin tưởng bất cứ chuyện gì, cũng không để người khác có cơ hội tổn thương mình, càng không để mình vết thương chồng chất.
40 Nở nụ cười, tiến gần Jaejoong, Yunho không hôn cậu nữa, để Carr thay hắn giải thích hết thảy.
Nguyên lai, ngày đó ở bệnh viện, Carr dẫn Kim Ri Nam cùng Kim Ji Jin đi, Kim Ji Jin vì sao đó có cuộc hẹn nên về trước, tất nhiên không biết việc Yunho dùng một món tiền khổng lồ để mua tự do của Jaejoong, càng không biết, Yunho ngoài việc lấy từ tay Kim Ri Nam một phần cổ phần của công ty, còn lén mua một số lượng lớn nữa.