21 Uyển Nhi đôi mắt sương sương nhìn trằm trằm vào Khẩm Thiên không nói được nào liền cắn môi chịu đựng vì nếu như chống lại hắn lúc này thì e rằng sẽ bị thê thảm.
22 Nằm trên giường cô được Khẩm Thiên ôm gọn vào lòng tuy hơi khó chịu nhưng vì mệt với lại vừa được ăn no nên ngủ say từ khi nào không biết. Vừa mới sâu giấc thì trời đã sáng, Khẩm Thiên đã dậy từ bao giờ hắn từ trong nhà tắm bước ra từ trong nhà tắm tỏa ra một mùi hương quyến rũ vô cùng nhưng cô bé nhỏ kia đang quận tròn trong chăn nên không thể hưởng thụ mùi hương độc nhất vô nhị mùi hương mà bao cô gái muốn ngửi thoáng qua cũng không được.
23 ” Uyển Nhi lại đây. “Uyển Nhi ngây thơ cũng nghe theo đứng bên cạnh Khẩm Thiên. Hắn không muốn cô phản kháng liền nhanh tay kéo cô nằm gọn trong lòng.
24 Trong thời gian Khẩm Thiên và Ngũ Phong đang bàn bạc thì Uyển Nhi đã lẻn ra ngoài nhưng không để cho ai biết tốc độ và thời gian là một trong những điều quan trọng nhất của một sát thủ thực thụ cô điều này cô được dạy rất kĩ càng khi còn ở cùng lão trưởng bối nhà họ Đỗ.
25 Uyển Nhi ngồi xuống rồi ôm đầu ngối cắn môi không dám kêu nhưng không may đầu gối của cô lại bị đâm phải một chiếc đinh nhỏ vào chân. Lúc này cô cảm thất thật tủi thân cô nghĩ thật sự đã hối hận khi đã nói mọi thứ cho bọn hắn biết và rồi từng người một cả tên lão đại lạnh lùng kia nữa, giọt nước mắt lúc này từ từ lăn xuống gò má cô nước mắt rơi nhưng khuôn mặt cô lúc này thì không hề có chút gì gọi là khóc cả.
26 T/g:Xin lỗi mọi người nha vì dạo này việc học nhiều quá nên không đăng chương sớm được mong mọi người thông cảm nhé! Mình sẽ cố gằng viết nhiều hơn để không phụ lòng mọi người ạTrong khi lực lượng bị ép vế Tôn Hỗ Thành cảm nhận được sự nguy hiểm liền cười nhếch mép và hạ súng xuồng rút ở trong túi áo một chiếc khăn lau cẩn thận từng chút cho cây súng và nói:” Tình cảnh này đùm bọc là chính đúng không.
27 Tiếng bước chân cũng chậm hơn, Uyển Nhi nắm chắc con dao trong tay bật mạnh về phía Khẩm Thiên lúc này cô với nhìn rõ vì động tác quá nhanh không thu hồi kịp.
28 /g: ^^ đã quay lại và sẽ biến mất thất thường == mong mọi người đừng bỏ rơi Linh T^T≥^. ^≤ (─‿‿─) (╥﹏╥) 15 tiếng trôi qua…” Thưa Lão đại chúng ta chỉ cần đi thêm 10 phút nữa sẽ đến nơi.
29 Hắn mặc một bộ áo cổ Ai Cập trắng trên đầu buộc một sợi dây được ren bằng sợi vàng rát mỏng lấp lánh không kém và được đính cùng những viên đá saphia lấp lánh rực rỡ khó tả.
30 Trời tối bữa tiệc chính thức được mở……. Tòa lâu đài như một mê cung ánh sáng, đèn ở khắp mọi nơi được chiếu sáng muôn màu những dải lụa cũng được trang trí khắp chốn.
31 Hắn nhìn Lam Thần và nói lời lạnh lùng: ” Trăng cao gió se lạnh giá Vương gia ta cần nghỉ ngơi “ Lam Thần dừng điệu múa lại nhìn hắn cười nhạt ” Bữa tiệc còn chưa kết thúc có cần gấp gáp “ Đôi mắt Uyển Nhi như đang muốn gọi Khẩm Thiên hãy nhìn cô và hiểu rằng cô đang bị điều khiển nhưng hắn không hề nhìn cô đến một cái hắn trả lời thằng thừng : ” Nhộn nhịp gây sự rối loạn Yên tĩnh sẽ là bình yên “ Chưa để cho Lam Thần nói thêm câu nào thì trong đám người kia có năm người đàn ông nhìn dáng rất quen thuộc họ tiến gần đến chỗ Khẩm Thiên và nói to : ” Chúng tôi vừa từ nước bên qua thấy có bóng dáng Hoàng thượng đến đây xin được mời người về cung trị vị ngai vàng thiếu bóng chủ lâu sẽ không tốt “ Đúng giọng nói này đúng là của Lạc Phong không hề sai chút nào nhìn kĩ thì đây chính là Ngũ Phong.
32 Chương 32: Kí ức đau lòng
Lời nói trở lên trâm biếm lạnh nhạt hơn giọng nam tính trầm ổn mang theo mùi rựơu vang thoang thoảng trong gío quyến rũ bao cô gái nói:
" Một đứa trẻ từ khi sinh ra không thể nào có bản chất lạnh nhạt và vô tình như Khẩm một người không có trái tim, cuộc sống phải khó khăn và biến thái lắm thì với tạo thành một Khẩm Thiên như ngày hôm nay thật đáng thương.
33
Khẩm Thiên hơi nhíu hàng lông mày nhìn Như Đình cái tên này thật quen, chẳng lẽ nên thử một chút.
" Cô mắc kẹt ở đây bao lâu? "
" 7 năm không ngắn cũng không dài"
Bảy năm vậy không sai vào đâu đựơc rồi thật là mối nhân duyên tình cũ lại bị tôi chiếm rồi, hắn nhếch miệng cười gian nói:
" Lại đây"
Thành âm như vui rựơu vang ngàn năm thật quyến rũ Như Đình tiến lại gần cô đi thản nhiên như không sợ bất cứ chuyện gì vì hiện tại chẳng còn gì để sợ nữa.