41 Lục Văn Thụy thoáng quay lại đối diện với ánh mắt màu thâm lam của Mễ Lai Khắc, cảm giác bên trong tựa hồ mang theo ngọn lửa ẩn ẩn, giống như cuốn hắn vào trong đó, cùng nhau thiêu đốt sôi trào.
42 Ăn xong cái lẩu, mấy người đều chuẩn bị đi trở về, dù sao hiện tại đã khuya, Lục Văn Thụy từ trong mộc dũng lấy ra một phần đường mía để vào một cái bình trúc nhỏ, để cho Ngải Tư Đặc mang về đưa cho Tạp Lạc Tư nhìn xem, về sau có thể thử mở rộng ra trong bộ lạc, mọi người cùng nhau trồng mía, sau đó cùng nhau chế tác cối đá cùng đường mía.
43 Đó là một nam nhân tóc trắng như tuyết với đôi mắt vàng kim, thân hình cao ngất, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười tà khí. Đây chính là người mà trước kia hắn cùng Mễ Lai Khắc gặp trên đường về bộ lạc; Thụy Khắc.
44 Lỗ Nhĩ Tư cố lấy dũng khí, bình tĩnh nhìn đôi mắt màu vàng lạnh như băng của đối phương, nhưng nhịn không được mà rung rung một chút. Cảm giác nam nhân này rất nguy hiểm, hơn nữa nhìn cũng thực quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nhớ là đã gặp ở đâu.
45 Một đường đi tới, nhìn thấy các tộc nhân bên cạnh đều mang theo bạn lữ, có người còn mang theo ấu tể nhà mình đi đến sân tỷ thí ngày hôm nay. Khi cho bọn họ tới nơi thì đã muốn có rất nhiều người đến.
46 Bởi vì mọi người đều là thú hình, cho nên tốc độ của bọn họ tiến lên phi thường mau, chỉ trong một lát, đã có thể nhìn thấy bên ngoài Áo Tái rừng rậm.
47 Ngay lúc ba người bọn họ đang lo lắng, Lục Văn Thụy nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều tiềng ồn ào của các thú nhân, dự cảm của hắn đột nhiên càng thêm rõ ràng.
48 Sáng sớm hôm sau, khi Khoa Lan và ba người còn lại đi vào phòng cách vách để thăm nhóm Mễ Lai Khắc thì nhìn thấy một ấm áp và tốt đẹp như thế này. Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ, hai người mặt đối mặt, trong khe hở giữa hai người là một bàn tay trắng nõn cùng một bàn tay màu tiểu mạch đang nắm chặt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, trên khóe miệng của bọn họ đều mang theo một chút độ cong, làm cho người ta nhìn thấy liền biết bọn họ đang mỉm cười.
49 Bất quá còn không có chờ bọn hắn nghĩ ra được nguyên nhân, Thụy Lạp đã đi theo Tư Nặc vào nhà. Mọi người giương mắt nhìn lên, Thụy Lạp vẫn như cũ là một thân y bào màu đỏ, trên gương mặt y vẫn mang theo nét kiêu ngạo như lúc mới gặp.
50 Thụy Khắc bị hoảng sợ, tiếp theo ngẩng đầu thì thấy Lục Văn Thụy đã mở hai mắt, lúc này cặp mắt màu lam tím của hắn rất sắc, trên miệng nở ra một nụ cười lạnh, làm cho Thụy Khắc cảm thấy rợn sau lưng.
51 Sáng sớm ngày hôm sau rốt cục cũng tới, ánh sáng từ ngoài cửa sổ thấu vào bên trong, tựa hồ đem hết thảy trong phòng đều chiếu sáng không chỗ nào che giấu.
52 Ân, nếu đã đoán được, hắn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu, Lục Văn Thụy bắt đầu công việc như thường lệ vào mỗi buổi sáng: rửa mặt — luyện công — tắm, ăn điểm tâm, bởi vì Mễ Lai Khắc bề bộn nhiều việc, cho nên gần đây, hắn đều ăn điểm tâm một mình, bất quá hôm nay thức trể, buổi ăn này có thể xem như buổi trà chiều.
53 Lục Văn Thụy đi tới trước mặt Mễ Lai Khắc mới dừng lại, tiếp theo y ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn. Mễ Lai Khắc nhìn thấy cũng chỉ sửng sốt một lát, sau đó đem vòng cổ trong tay đeo vào cho đối phương.
54 Tiếp theo Lục Văn Thụy liền cúi đầu, bắt đầu hôn môi Mễ Lai Khắc, động tác của y rất là trúc trắc, nhưng cũng rất ôn nhu. Mễ Lai Khắc sau một lát sững sờ thì nhẹ nhàng cười, cũng không có cự tuyệt, trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ cần là Thụy muốn làm, hắn đều duy trì y, phối hợp với y.
55 Dần dần đến gần bờ sông, Lục Văn Thụy nhìn con sông rất lớn trước mặt, trong lòng không ngừng cân nhắc rằng nơi này không biết có hà trai ngọc và con cua hay không.
56 Lý Na, Pháp Lan, Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc phụ trách tẩy trừ một đống lớn tôm cá tươi hôm nay mang về, bên trong có đủ loại cá, con cua, hà trai ngọc, tôm trứng, lươn cùng một loại giống cá chạch, xem ra xử lý chúng sẽ cần không ít công phu.
57 Bất quá mặc kệ trong lòng Mễ Lai Khắc thầm nghĩ cái gì, tộc trưởng đại nhân đều sẽ không để ý tới. Hiện tại hắn một lòng một dạ nghĩ về chuyện muối, đây mới là đại sự hạng nhất, xem ra Tạp Lạc Tư thật đúng là một tộc trưởng đầy trách nhiệm nga.
58 Bọn họ vì cái gì lại đến đây? Kỳ quái! Bất quá Lục Văn Thụy cũng chỉ suy tư một lát mà thôi, dù sao đối với y mà nói, người không liên quan thì không đáng cho y phải lo lắng, vì thế y bỏ qua nghi vấn này.
59 Nghe được lời y nói, Tạp La lập tức bậc khóc, tiếp theo hắn nức nức nở nở nói:
”An, ngươi là An đi? Ta là phụ thân của ngươi a? Ngươi thật sự không biết ta sao?”
Mà Lí Tư ở một bên sau khi nghe được lời nói của Tạp La, cũng lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Văn Thụy.
60 Sau khi bọn họ đi rồi, Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt nghi hoặc của một nhà bốn người Tạp Lạc Tư, cảm giác áp lực rất lớn. Vì thế do không chịu nổi gánh nặng, y quyết định tốt nhất là chính mình chủ động công đạo sự tình từ đầu đến cuối, dù sao sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ nói cho bọn họ biết, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, vì thế y cũng đi theo Mễ Lai Khắc ngồi xuống, bưng chén nước ở trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
”Ta biết các ngươi đều rất ngạc nhiên, vì cái gì người của Lý Âu bộ lạc lại tìm đến, và vì sao trước đây chỉ có một mình ta sống trong Hắc Chiểu rừng rậm, đúng không?”
Nhìn tất cả mọi người gật đầu, y mới tiếp tục nói:
”Kỳ thật sự tình là như vậy, lúc trước ta quả thật là người của Lý Âu bộ lạc, hai người bọn họ chính là phụ thân của ta.
Thể loại: Dị Năng, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 34
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7