41 Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng Y Ân cũng mở miệng, hắn nói: “Giang Tiều, cho ta thời gian. ” Khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi chợt nhu hòa, “Đêm đó ngươi nói chuyện với Lôi, ta đều nghe thấy.
42 ” Tất cả giống cái đều ở tại chỗ này, giống đực cùng ta cùng đi giết sạch chúng. ”
Tộc trưởng Khoa sắc mặt dị thường trầm trọng, tuy những con gia lực lực thú này sẽ không đối với tộc nhân uy hiếp gì, nhưng nếu như không giết bọn chúng, thì tất cả thực vật trong tộc đều bị ăn sạch.
43 Y Ân đi thẳng đến nhà đá của tộc trưởng thì thấy ông đã chờ sẵn, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Đã tra được đến đâu rồi?”
Khoa, tuy thân là tộc trưởng, nhưng có lẽ do tuổi tác đã cao, độ nhạy bén cũng hao hụt dần, trở nên nhu hoà không ít…
“Ta đã đến núi gia lực lực xem qua, không có dấu hiệu cho một cuộc đại di chuyển nào nữa, thay vào đó, ta phát hiện những con đường ven rừng không hề có dấu vết bị hư hại.
44 Mây đen bao phủ bầu trời, che lấp đi ánh trăng, thời tiết thế này cực thuận lợi làm mấy chuyện không thể để người khác bắt gặp.
Ruộng nương bị hủy hôm trước, giờ đã gieo trồng thực vật mới, hơn nữa lần này còn áp dụng phương pháp của Giang Tiều.
45 Tít tít… tít tít…tít…
Giang Tiều mơ một giấc mơ, trong mơ, hắn ở trong căn phòng của mình lúc trước, nằm trên một cái giường siêu lớn, siêu thoải mái, siêu dễ chịu, chỉ có điều, cái đồng hồ báo thức như đã tới giờ? Cứ vang tít tít tít nhao nhao cả lên làm hắn không tài nào ngủ được.
46 Để Y Ân có thời gian suy nghĩ thật kỹ, Kết kéo Cát Nhĩ cùng Đạt Lý ra ngoài.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, trong phòng khách nhà Y Ân, bình thường giờ này là đúng giờ ăn chiều, nhưng hôm nay lại thanh thanh tĩnh tĩnh không một làn khói dầu.
47 Dưới hang động ngầm–
“Ngươi gọi bọn ta tới, chỉ để giải quyết tên ngu xuẩn này?”
Thủ lĩnh Lang Tộc bất mãn, giữa thời tiết thế này, bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới, tưởng chuyện gì hệ trọng, kết quả là–
“Ngươi có ý kiến gì? Lúc trước Cách Tây đã nói mấy người phải nghe theo ta.
48 Càng đi xa, Giang Tiều lại càng thấy khủng hoảng, vạn nhất đến bộ lạc Lang Tộc, mấy tên này đổi ý thì sao đây? Bản thân không thể làm được gì, chỉ còn nước mặc người tới giết.
49 “Mặc kệ là có tìm được Giang Tiều hay không, hắn vẫn sẽ mãi mãi là bạn đời của ta. Ta nhất định sẽ tìm được hắn. ”
Thanh âm Y Ân lại mạnh mẽ vang lên… hữu lực và kiên định vô cùng.
50 Khi Giang Tiều về đến nhà Y Ân, lập tức trông thấy Lôi âm u chôn mình ở một góc trong sảnh… Cả thân người to lớn như vậy mà chỉ co lại trong một góc nhỏ, trông có chút đáng thương…
“Tiều, cậu không sao cả, tốt quá rồi!”
Thấy Giang Tiều ở trước mắt, Lôi mới lấy lại được chút tinh thần, vội chạy qua ôm lấy người, đầu cọ cọ lên vai.
51 Giang Tiều bị trêu, không nhịn được, mở miệng nói: “Y Ân…” Một tiếng này, âm lực có đủ, nhưng chạm phải đôi con ngươi xanh biếc kia, nó lại đột nhiên yếu dần, đến cuối như còn mang theo một chút làm nũng…
“Ừ?”
Tay Y Ân vẫn không ngừng vân vê hai cái thù du có độ co dãn (?).
52 “Ngươi thử áo choàng này xem có vừa hay không. ”
Giang Tiều đưa ra một kiện áo choàng màu đỏ, kiểu dáng đơn giản, không có màu sắc hay hoa văn cầu kì, chỉ đơn giản dùng da thú màu đỏ để may.
53 Buổi sáng hôm sau, khi Giang Tiều tỉnh lại, mắt còn chưa mở, trong đầu đã tự động nhớ lại chuyện “hoang đường” tối qua. Hắn có chút mờ mịt, dù có phải “nhịn” hơn hai mươi mấy năm, cũng không nên biến thành bộ dạng đói khát đến như vậy chứ! Chỉ cần nghĩ tới những lời đã nói, thực hận không thể chui đầu xuống hố, không bao giờ chui lên nữa…
Khẽ cử động một chút, hắn phát hiện thân thể được một cánh tay rắn chắc ôm ngang, chỉ như vậy, Giang Tiều đã có thể cảm nhận được người nằm phía sau cường đại cỡ nào… nghĩ đến người nọ đã lật đi lật lại, giày vò mình như thế nào, mặt hắn bắt đầu đỏ lên.
54 Ngày vẫn tiếp tục trôi qua, trừ việc cứ bị Y Ân lôi đi làm mấy chuyện “ân ân a a” thì Giang Tiều cảm thấy sinh hoạt bây giờ vẫn bình thường như trước.
55 Trời lạnh như vậy, ngâm mình trong nước chịu nổi sao? Hắn định xách Dê Dê ra ngoài, nhưng tên nhóc rõ ràng không vui, liên tục đẩy ra, bebe kháng nghị không ngừng.
56 Liên tiếp hơn mười ngày, Lôi không xuất hiện trước mặt Giang Tiều, dám chừng sợ hắn còn đang giận. Mà chân tướng sự thật, Giang Tiều đúng là có nổi giận hai ngày, bất quá cũng vì Dê Dê mà trong cái rủi có cái may, sau hai ngày cũng thôi giận rồi.
57 Tuyết đọng tan rã, hóa thành nước suối róc rách, cây cối bên ngoài không biết từ lúc nào đã nảy mầm mới, lặng lẽ, mùa đông đi qua, mùa xuân lại lần nữa đến.
58 Giang Tiều đến xem cũng giật mình, hắn vốn tưởng rằng Lôi làm quá, nhiều lắm thì là một chút bị thương ngoài da, nào biết được cả khuôn mặt Sâm đều biến đen, miệng vết thương trên đùi máu chảy không ngừng.
59 Sáng sớm hôm sau, Y Ân cùng Giang Tiều liền chuẩn bị xuất phát đi tìm Long Nha thảo, nào hay Dê Dê biết nên khăng khăng muốn đi theo.
” Chủ nhân, ngươi để cho ta đi theo đi, ta còn chưa được nhìn thử rừng rậm là cái dạng gì đâu……”
Kỳ thật, đó cũng không phải là lý do chính thức mà Dê Dê muốn đi theo, xuất phát từ dự cảm kỳ quái nào đó, hắn có cảm giác rằng hai người này lần này đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm.
60 Thời điểm sắp trở lại bộ lạc, vì che dấu tai mắt người khác, Giang Tiều cố ý hái thêm một ít hoa và cỏ để vào giỏ trúc, nếu có người hỏi thì lấy ra để trả lời cũng tốt.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Truyện Teen, Khoa Huyễn
Số chương: 100
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp
Số chương: 50
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Tiên Hiệp
Số chương: 100