Chương 26: Chương 23
Chương trước: Chương 25: Ngoại Truyện: Long Nữ Cố Sự
Ta tức giận ôm cái đuôi bị chiếu đến bỏng rát của mình, nhe răng nói:
“Xà yêu thì sao chứ? Thốn Tâm gì đó thì có can hệ chi đến ta, sao ngươi lại chiếu linh tinh vào ta?”
Dương Tiễn không đáp lời ta, nhìn tới sợi Khốn Tiên tác đang trói Hao Thiên Khuyển, mắt lóe lên một tia kinh ngạc, đưa tay ra, lẩm bẩm niệm gì đó, Khốn Tiên tác liền thả ra Hao Thiên Khuyển, bay vào lòng bàn tay của y.
“Tại sao ngươi lại có được Khốn Tiên tác?” Dương Tiễn liếc nhìn ta, lên tiếng hỏi, giọng lạnh tanh như băng tuyết ngàn năm.
Ta hừ một, nói:
“Sao ta phải khai báo với ngươi? Mau trả lại sợi dây đó cho bản cô nương!”
Dứt lời, ta vung Thanh Ngọc lăng đánh về phía y, Dương Tiễn lách người sang một bên, Tam Tiêm kích trên tay y bỗng hóa thành một chiếc quạt. Y thong dong dùng chiếc quạt đó ứng đối với Thanh Ngọc lăng của ta, phảng phất không phải thật sự muốn đánh nhau với ta, chỉ là muốn thăm dò gì đó.
Ta cho là y đang sỉ nhục mình, lại nóng lòng muốn đoạt lại Khốn Tiên tác của Tiểu Bạch, liền đưa tay lên tóc, rút ra quạt Ba Tiêu đang được thu nhỏ kia. Quạt Ba Tiêu nhanh chóng biến lớn theo ý ta, ta cầm lấy nó, quạt một về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhất thời không đề phòng, bị thổi bay đi một quãng, nhưng ta chưa kịp đắc ý, đã thấy y rất nhanh quay trở về, đứng sừng sững trước mặt ta.
“Nói, những pháp bảo này của ngươi từ đâu mà có?” Y hỏi ta, giọng vẫn lạnh như muốn đông chết người.
Ta hất mặt, nói:
“Pháp bảo nhà ta đấy, thì thế nào?”
Dương Tiễn cười lạnh, nói:
“Hoang đường, xà yêu các ngươi làm sao lại có được pháp bảo đạo gia?”
Nói đoạn, nhanh như chớp y đã tiến tới sát bên ta, bất thình lình chộp lấy cổ tay ta, trầm giọng bức bách:
“Nói mau, ngươi từ đâu có được những thứ này?”
Ta bị y siết chặt cổ tay, đau đến ứa nước mắt, tức giận thét lên:
“Ngươi buông ta ra, buông ta ra! Nhìn ngươi vẻ ngoài đường hoàng, tại sao lại thô lỗ như thế hả!”
Dương Tiễn nhìn thẳng vào mắt ta, trong thoáng chốc y dường như thẫn người ra, phảng phất thông qua ta mà nhìn thấy ai đó, đúng lúc y đang lơ đễnh ấy, một dải lụa trắng lao tới đánh vào tay y, giải thoát cho ta.
“Chân quân ức hiếp một nữ tử ở giữa đường, khó tránh khỏi tổn hại phong phạm của Tư Pháp thiên thần.” Một thanh âm êm dịu như nước chảy đàn ngân vang lên, thoạt nghe đã cảm thấy tựa hồ có một dòng suối ấm chảy vào lòng mình.
Lụa trắng bay bay, suối tóc đen nhánh, mắt mi như họa.
Ta nghĩ, khắp tam giới này, ngoài Tiểu Bạch nhà ta ra, thật không ai xứng hơn với từ thần tiên thoát tục, chi lan ngọc thụ.
Ta vừa trông thấy ca ca liền vô cùng mừng rỡ, lập tức bổ nhào vào lòng hắn, ấm ức tố cáo:
“Tiểu Bạch, tên ba mắt này bắt nạt ta!”
Tiểu Bạch nhẹ vỗ vỗ đầu ta an ủi, rồi lại kéo ta ra phía sau, một tay ôm chặt thắt lưng ta, một
