41 Chia tay phu thê Phượng Kỳ, Hàn Lãnh Thiên dự định sẽ trở về, hiện tại đã đến giấc trưa của Lăng Lạc Nhân. Nhưng mọi thứ đâu được như ý? Hắn phải đến gặp vị bằng hữu bàn việc Hàn Ngôn Duẫn đã giao phó, đành vất vả cho thê tử rồi.
42 Lăng Lạc Nhân ngẩn ngơ nhìn bầu trời bắt đầu ngã ánh vàng. Cầm trái Đào trong tay nàng cứ xoay đi xoay lại chưa muốn ăn. Đây là thứ mà Hàn Lãnh Thiên cho người mang đến, sợ nàng lại chạy đi trèo cây gặp nguy hiểm.
43 "Linh Nhi, nàng xem có phải thế này không?" Ngây ngô cười với thành quả của bản thân,Tư Đồ Ngọc hài lòng với tác phẩm trước mắt. Không cần phải nói hắn lợi hại, mà sự lợi hại chính là bản năng tư duy của hắn được hình thành từ rất sâu.
44 "Tình cảm bắt nguồn từ trái tim, để dành được chỉ có sự chân thành không thủ đoạn?" Hàn Khiết Luân bước đi trong vô thức vẫn nhắc lại lời Lăng Lạc Nhân từng nói, chẳng lẽ từ trước đến nay hắn đã sai? Mà còn là sai từ bước đầu tiên?
*
*
*
1 canh giờ trước!
"Chân thành?" Hàn Khiết Luân khó hiểu chau mày, chẳng lẽ nhị tẩu nghĩ hắn đang đùa giỡn Hoan nhi? Vì sao không nhìn ra tình cảm rất mực chân thực của hắn chứ? Có một chút bất mãn dâng lên từ trong lòng, nhưng đang cầu người,'Bá Vương' đành nuốt khó chịu vào trong.
45 Nghị luận cùng bàn giao nhiệm vụ xong, Hàn Lãnh Thiên nhanh chóng trở lại phòng tìm Lăng Lạc Nhân. Nếu nói vừa rồi, hình sắc hắn tựa diêm la vương, thì hiện tại, hắn cứ như một thê nô bị thất sủng.
46 Màn đêm dần vào khuya, không gian thật yên lặng và lạnh lẽo. Người ta thường nói, muốn làm việc bí mật, nên chọn vào ban đêm. Từ thời hiện đại đến cổ đại, đó luôn là câu góp ý hữu dụng và hiệu quả nhất.
47 Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, thời tiết buổi sáng rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt lại là thời cổ, trong lành gấp trăm lần. Lăng Lạc Nhân uể oải dựa lưng trên chiếc ghế quý phi, gương mặt tỏ ra tươi tỉnh, nhưng sâu trong nội tâm đã lôi người nào đó ra hỏi thăm mười tám đời tổ tông một cách nhiệt tình.
48 Nhược Lai giờ hợi
Thời gian qua, nếu nói đến người 'im hơi lặng tiếng' nên kể đến thái tử tây quốc Nam Cung Dân!
Từ ngày thành thân của Lăng Lạc Nhân cùng Hàn Lãnh Thiên, hắn chưa từng đưa ra bất kì kế hoạch nào, xem ra vẫn còn chút gì gọi là luyến tiếc ="=
Đứng trong căn phòng thượng hạng của quán trọ, Nam Cung Dân nhớ đến thời gian ngắn ngủi bên cạnh Lăng Lạc Nhân, có phải hắn nhất kiến chung tình hay chỉ là sự rung động nhất thời?
Thực ra nàng là một người như thế nào, lại khiến hắn động tâm? Do tính cách cùng gương mặt bướng bỉnh trẻ con, hay sự không quan tâm, khiến hắn khó chịu? Không biết vì lý do gì, nhưng cảm giác muốn bên cạnh nàng là sự thật.
49 Tiếu Nhiên Phủ!
Thời gian trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm, thấm thoát thời hạn đưa ra của Hàn Khiết Luân sắp kết thúc, Mà người chấp hành chẳng chút hứng thú nào so với ngày đầu đến đây.
50 Quân Bình Phủ!
Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, cây cối xanh tốt, hoa nở đầy trời. Thời cổ đại đến ánh nắng cũng dịu dàng, không gay gắt chói chang như hiện đại, điều này làm Lăng Lạc Nhân rất thích.