81
                            Ngày kế, buổi sáng hơn tám giờ. 
Một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại ở cửa “tiểu khu Nhạc Khang”, một người đàn ông mang mũ khẩu trang chậm rãi từ trên xe bước xuống. 
                        
                            82
                            Ngày đó bệnh tình Đới Vi chuyển biến xấu. 
Phương Tịnh ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi chốc lát, y tá thấy trạng thái cả người cô cực kém liền an ủi cô: “Cô gái, nếu không thì cô mở mở cửa sổ ra đi, đứng ở bên cửa sổ hít thở không khí, đừng áp lực quá lớn… hiện tại giải phẫu hết thảy đều rất thuận lợi, chúng ta phải có niềm tin đối với bác sĩ và người bệnh. 
                        
                            83
                            Cửa tiểu khu, người đàn ông đeo khẩu trang kính râm lại lảo đảo đi qua trước mặt bảo vệ. 
Trong phòng bảo vệ mở hệ thống sưởi, ông chú béo ngủ gật, bên tay đặt một cây côn. 
                        
                            84
                            Hai người duy trì tư thế này, ai cũng không hề nhúc nhích. 
Tận đến khi chuông cửa vang lên ——
Một anh shipper mặc đồng phục màu đỏ đứng ở cửa nhà, tóc cắt rất ngắn, bộ dạng trẻ tuổi. 
                        
                            85
                            Cố Duyên Chu ở cửa chậm chạp không có phản ứng. 
Thiệu Tư đang cân nhắc có phải lần này hắn nói không quá thỏa đáng hay không. 
[Không quá thỏa đáng? Đâu chỉ là không quá thỏa đáng. 
                        
86 Cố Duyên Chu tắm rửa xong đi xuống, Thiệu Tư đang tựa trên bàn cơm, di động đặt ở một bên. Người này đại khái là vừa đói vừa muốn đi ngủ, đang híp mắt chán đến chết mà dùng đũa gõ mặt bàn.
                            87
                            Lý Quang Tông tinh tế nhấm nháp một phen hai chữ ‘con trai’ này, do do dự dự hỏi: “Có phải ngài gọi nhầm số hay không?”
Cố Duyên Chu: “Cậu không phải tên Lý Quang Tông à?”
Lý Quang Tông kinh sợ, đầu óc nhất thời có hơi ngắn: “Là ai trùng tên trùng họ với tôi?”
Lập tức, Lý Quang Tông kịp phản ứng: “A, cái đó, anh đột nhiên kêu tôi là con trai, tôi hoảng sợ —— có điều vì sao anh kêu tôi là con trai. 
                        
                            88
                            Ăn cơm xong, Lý Quang Tông lái xe đưa Thiệu Tư trở về. 
Chiếc xe này là lúc hắn ta mới vừa tích cóp được khoản tiền đầu tiên liền tung ta tung tăng chạy tới thị trường second hand mua, không đến bốn mươi ngàn, nhãn hiệu bình thường nhất. 
                        
                            89
                            Tề Hạ Dương nhận được một cái mail nặc danh. 
Trên mail chỉ có bốn chữ: cẩn thận Tề Minh. 
Xuống chút nữa là vài tệp đính kèm, từ chứng cứ thuỷ quân, đến ghi âm ở văn phòng, cái gì cần có đều có —— dựa vào mấy thứ này, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí cô ta có thể không cần tốn nhiều sức, đã nắm lấy mạng của Tề Minh và Dương Vũ ở trong tay. 
                        
                            90
                            Thiệu Tư vốn định tự mở phòng làm việc, nhưng cuối cùng không đỡ nổi cái công ty ngốc nói là muốn thay hắn ra hai trăm năm mươi triệu kia. 
Trên đường đến công ty, Lý Quang Tông nhiều lần cường điệu: “Cái này sao có thể nói người ta ngốc, nói rõ là bọn họ rất tinh mắt… cậu có biết không, hiện tại cậu rất phỏng tay đó. 
                        
                            91
                            Những lời này nghe quen quen. 
Thiệu Tư suy nghĩ chốc lát mới nhớ ra, trước đó hình như hắn từng ở trên xe nói với thằng con trai nào đấy. 
Gần như y nguyên. 
                        
                            92
                            Trường tiểu học Kiều An, ngõ hẻm nhỏ, thùng rác. 
Ba chữ kia xâu chuỗi lại, nhất thời chợt lóe, trong đầu Thiệu Tư hiện lên một hình ảnh. 
Trí nhớ của hắn luôn rất tốt, gần như sẽ không xuất hiện lệch lạc. 
                        
                            93
                            Ba vụ án bé gái bị giết bằng thủ pháp tương tự, khiến cảnh sát cảm nhận được áp lực lớn lao, cũng khiến cho toàn dân coi trọng cao. 
Hai vụ trước còn chưa phá, hiện tại lại xuất hiện thêm một vụ. 
                        
                            94
                            Buổi tối tám giờ. 
Trong một tiệm cơm Tây nổi tiếng không đầy ắp khách như thường ngày. Cửa treo biển tạm dừng tiếp đãi, hiển nhiên là bị người ta bao hết. 
                        
95 Thúy Hoa nữ sĩ bị hắn chọc giận hết biết: “Con câm miệng cho mẹ đi nào, đừng thêm phiền, mẹ mới vừa thành công đắp nặn hình tượng vô cùng tao nhã trước mặt con dâu đó.
                            96
                            Ngày hôm sau Thiệu Tư tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là một cước đạp Cố Duyên Chu xuống giường. 
Cố Duyên Chu vừa định đứng dậy, lại bị cái gối mãnh liệt đập một phát. 
                        
                            97
                            Từ Hoàn Dương. 
Thừa dịp bọn họ đang quay không rảnh, Thiệu Tư lên mạng tra một chút tư liệu về người này. 
Thời gian Từ Hoàn Dương debut muộn —— đối với một người mười bảy tuổi đã thanh danh truyền xa mà nói, hai mươi ba tuổi mới debut, sáu năm cách xa nhau trong đó thoạt nhìn càng kỳ quái. 
                        
98 Chờ Thiệu Tư trở về, mới vừa thay giày xong, đi hai bước liền thấy Cố Duyên Chu ngồi ở trên sofa, trong tay cầm quyển kịch bản mỏng manh, nhíu mày xem từng hàng từng hàng.
99 “Vụ án giết người phát sinh gần trường tiểu học Kiều An tuần trước, hiện giờ đã có tiến triển mới. Ở nơi cách trường học 5km —— cũng chính là chỗ giao nhau giữa đường Bắc và đường Nam, ở cuối một con sông nhỏ uốn lượn, cảnh sát tìm được con dao cùng với một sợi dây thừng dài năm mét mà nghi phạm sử dụng.
                            100
                            Hơn mười giờ tối Cố Duyên Chu về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng. 
Thiệu Tư ngồi ở trên thảm trải sàn, bên chân đặt vài cuốn sách, cúi đầu không biết đang làm gì. 
                        
 
    Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 50