81 Đèn sáng, ta ngây ngốc nhìn nam nhân trước mắt. Mười năm, năm tháng mài giũa, thân hình của hắn đã thay đổi rồi, đã cao lên rất nhiều, không còn là con khỉ gầy còm nhom của ngày trước nữa, trên người rắn chắc không có nửa phân thịt dư thừa, mỗi khi cử động đứng lên tựa như mãnh hổ tinh tráng hữu lực, khi bất động thì đồ sộ như núi, so với tướng quân ở trong phim ảnh càng thêm đỉnh thiên lập địa[1] , so với anh hùng trong tranh vẽ càng có thể chế phục rồng, trói buộc hổ.
82 Thương thế nói nặng cũng không nặng, mà nói nhẹ cũng không nhẹ, phải tĩnh dưỡng, nhưng có người dìu nâng này nọ cũng có thể xuống giường, đi hai bước chậm từ từ.
83 Ước chừng qua ba bốn giây, ta mới hậu tri hậu giác nhớ tới trong rượu bị hạ độc, độc dược là công thức chế biến bí mật độc nhất vô nhị của Bạch Tử, từ sau khi hắn chết, thiên hạ không có biện pháp để giải.
84 Đến nhà của Hắc Điên, Hồng Hạt Tử an trí ta đi tầng hai của tú lâu, phòng ở của bà, triệu đến hơn mười hộ vệ của Hắc gia, dùng cung tiễn đại đao vây quanh tú lâu ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối, ra lệnh cưỡng chế:“Nếu Mộc Vô Tâm dám lên cửa, liền lấy đao mà chém! Chém chết khỏi phải bàn luận!”Thấy trận thế này, ta thực khẩn trương, Hồng Hạt Tử lại tháo xuống từ trên tường cây sáo gậy miệng to bằng cái chén nhỏ, như sói như hổ múa động hai cái, nói với ta:“Ta lập tức đi thay con dạy dỗ tên phụ lòng kia cho hả giận!”“Đợi đã! Như vậy vạn vạn không thích hợp!” Ta nóng nảy.
85 Báo đen tinh thần chấn hưng từ trong cái ổ ấm áp nhảy ra, được các mỹ nhân hầu hạ chải lông. Ta bị một đám nha hoàn mỹ nhân lôi kéo rời giường, đánh ngáp rửa mặt thay quần áo.