Vì đó là em Chương 11
Chương trước: Chương 10
Chap 11: Cuộc sống mới
- Đi ăn mừng nào mọi người… bọn nó hò reo sau trận thắng quan trọng trước A1
- Tớ có ý kiến là chúng ta liên hoan một bữa mừng chiến thắng… thắng lắm mồm phát biểu…
- Đó là chuyện của tuần sau, giờ phải thưởng nóng cho anh em sau cái chiến thắng đầy căng thẳng này chứ nhỉ..
Vậy là quán nước thẳng tiến, chúng tôi ngồi quay quần ăn uống, nói chuyện, bọn nó cùng cười đùa, và mạnh mồm nhất, vẫn là thằng bạn lắm mồm của tôi, y như cái biệt danh mà tôi gọi nó…
- Bác học hôm nay đá hay vô đối….
- Chuẩn luôn, có tài mà cứ giấu không cho anh em biết…
- Có gì đâu mà mọi người cứ ầm ầm lên thế nhỉ.. tôi cười nhăn nhó nói với bọn nó..
Cái chân tôi giờ đang đau lắm, chắc là bắt đầu tới giờ ngấm rồi đây, tôi cố gắng không kêu lên, nếu không lại ảnh hưởng tới chúng nó đang trên mây..
- Chân cậu sao rồi… là Hiền
- Tớ ổn, không sao cả, Tân còn bị nặng hơn tớ mà…
- Nhìn cái mặt nhăn nhăn thế kia mà kêu ổn à.. đây, dán salonpas vào đi ông tướng.. bọn con trai là chúa hay sĩ diện, có đau tới chết thì cũng không bao giờ hé răng mà kêu…
- Đó mới là con trai, và chỉ thế mới đủ sức bảo vệ các bà chứ.. tôi cười cười, bóc miếng salonpas dán vào chỗ chân, một cảm giác mát lạnh truyền xuống, dễ chịu, khoan khoái, và sau đó, thì nó bắt đầu nóng dần lên…
Nhìn bọn nó vui vẻ, lòng tôi cũng vui lây.. cái cảm giác sống trong vòng tay bạn bè thật tuyệt vời…
- Hôm nay ông đá hay thật đấy..
Tôi quay ra, là nhỏ tổ trưởng, đứa con gái mà tôi có cảm tình nhất lớp.. vì từ khi tới, thì tôi chỉ gọi là có chơi với nó nhiều hơn bọn khác…
- Không có gì đâu, trận sau mới hay kia kìa.. tôi cười
- Dạo này cũng biết bốc phét à…
- Không, sự thật đấy, một năm rồi chưa chạm vào quả bóng…
- Thế hả… Hiền quay sang phía tôi..
- Uk…
- Có thể kể cho bọn này không…
Và thế là, câu truyện của Tuấn, câu truyện mà tôi chon giấu bấy lâu nay đã được kể lại một cách chi tiết.. cả lớp lặng im, không ai nói gì… một bầu không khí ảo não bao trùm lên cả lớp
Buổi liên hoan nhỏ kết thúc, tôi trở về nhà với cái chân tập tễnh.. 1 tháng nữa là đá trận chung kết.. lúc đó, có lẽ chân tôi khỏi rồi..
Sáng hôm sau, tôi đi tới lớp, có lẽ, cuộc sống của tôi đã thay đổi hẳn, từ cái trận đá bóng hôm đó, ngồi trong xe, vẫn là cái ghế đó, vẫn khung cửa sổ đấy, nhưng sao tôi thấy nó có cảm giác lạ thế… hôm nay, tôi không nhe nhạc nữa, ngồi nhìn ra cửa số, nhìn thế giới bên ngoài, để biết có những nhịp sống đang sôi động quanh ta…
Một bàn tay nhỏ nhắn vẫy chào tôi, và tôi mỉm cười chào lại, là Vân..
Chúng tôi không còn căng thẳng như là mặt trăng với mặt trời nữa, không khí có vẻ dễ chịu hơn chút ít đây. Cổng trường đã mở, tôi bước vào trong với niềm hân hoan, và cũng với cái chân cà nhắc….
- Đi cùng tao, bám vai
Tôi quay ra, là cậu bạn đội trưởng, thằng Thắng…
- Mày đi sớm thế
- Lên để thông báo cho anh em vài tin vui mới nhận được từ ban tổ chức giải bóng đá.
Tôi vịn vai nó đi lên lớp, chân vẫn còn đau, hôm trước về, bố tôi cũng khá lo lắng, nhưng rồi cũng thôi, vì những lần trước, tôi còn bị đau hơn như thế này nhiều…. “ Con trai phải chịu đau đớn, chịu khổ cực, thì mới có thể trưởng thành được ” đó là câu nói mà bố hay nhắc cho tôi..
Thì ra, nhà trường quyết định tổ chức cho 4 lớp đá 2 trận chung kết, và sau đó, sẽ có giao lưu giữa 2 lớp với đội các thầy.. đội bóng của trường… khá thú vị đây, tôi cười thầm
Đầu tháng 12 rồi, thế nhưng, cái không khí noel đã tràn ngập.. chính xác là nó bắt đầu len lỏi vào bầu không khí của từng lớp học, từng dãy bàn, đi đâu cũng thỉnh thoảng bắt gặp, một đoạn nhạc giáng sinh nho nhỏ, hay một câu nói đại loại như : “ Sắp noel… đông này, ai sưởi ấm lòng tao ” hay “ Noel rồi, tha hồ đi chơi với người yêu, mà không biết trường mình có tổ chức gì không nhỉ…”
Chính xác là trường tôi có tổ chức một đêm noel cho tất cả các khối lớp, hôm đó các lớp sẽ có cuộc thi ông già và cô noel.. đại loại giống như cosplay ông già noel và một cô gái đi cùng ông già noel để phát quà..
Việc đó làm cho bọn nó phát sốt lên, nhất là lớp trưởng và bí thư, vì hầu như, chúng nó, và kể cả tôi, không thằng nào chịu đóng làm ông già noel, vì như thế, chúng nó sẽ phải lên trên sân khấu, và có thể là cả hát..
Tiêu chuẩn chọn ông già noel là phải cao, và bụng bự… nếu không thì có phương án 2 là nhét bông vào bụng… ông già noel và thiên thần tuyết sẽ phải trải qua một phần thi phối hợp đặc biệt, đó là vượt chướng ngại vật đưa quà.. còn cụ thể như thế nào thì hôm đó mới có phổ biến.. nhưng ít nhất, thì cũng làm cho bọn nó đau đầu một phen..
Không khí noel lan tỏa ra cả lớp học toán của chúng tôi.. và bọn tôi còn phát hiện ra, cậu bạn da ngăm ngăm đen A4 đang cưa cẩm cô bạn Vân A1.. tình hình ngày càng trở lên rõ rang, và bọn tôi được thể trêu đùa, làm cho Vân đang hoạt bát, nhanh nhẹn như thế, cũng phải một phen luống cuống đỏ mặt, còn cậu bạn kia thì càng được thể càng tỏ ra quan tâm tới Vân nhiều hơn..
Từ sau cái vụ đá bóng, tôi với Vân, trong cái mối quan hệ của hai đứa đã tốt lên nhiều, không còn những vụ đấu khẩu nảy lửa, không còn những trò đùa tinh quái nữa, đơn giản, vì Vân giờ đang phải đối diện với cậu bạn kia.. còn tôi, càng được thể, nhiều khi, tôi còn bày trò cho cậu bạn kia trêu Vân, những lúc nhỏ tức giận lên, nhìn trông thật buồn cười…
- Tặng Vân này…. Lại tiếp rồi, tôi ngồi bàn dưới, đang quay quay bút làm bài thì nhìn thấy cái cảnh này
- Không công thì bất hưởng lộc.. tớ có công gì mà lại tặng quà
- Tớ muốn tặng, người con gái mà tớ yêu quý, không được ư..
- Nhưng tớ cũng không muốn nhận quà của người khác… Đức đâu, chúng mình đi..
Tôi giật mình, tự nhiên lôi tôi vào đây, đang chưa kịp định thần, thì bị lôi tuột ra khỏi bàn, Vân khoác tay tôi, rất than mật, không quên quay lại, cười cười với cậu bạn kia… và cũng kịp để tay vào mạng sườn tôi, nhéo tôi một cái rõ đau mà tôi phải cố lắm mới không hét lên..
- Phù, cuối cùng cũng thoát.. Vân như gỡ được gánh nặng ngàn cân.. đi nhanh lên, đàn ông mà đi như thằng tật vậy
- Tôi đau chân bà ạ.. mấy ông hậu vệ lớp bà đấy
- Ai bảo ham hố.. hô hô.. mà bỏ tay ra, lợi dụng tôi à
- Ai thèm, tự nhiên lôi tuột ra đây, cầm tay cầm chân ghê chết…
- Nín rồi chị thương.. đi căng tin, chị cho bé ăn bánh bao nhé.
Nếu như ngày trước, cái lúc mà tôi còn là một người lạnh lung, có lẽ, tôi sẽ cho nhỏ này bơ vơ ngay tại đây, nhưng giờ đây, tôi đã biết cách hòa vào với tất cả mọi người, và tất cả niềm vui tôi nhận được như tăng lên nhiều..
Tôi cười một cách bí hiểm, những cơ hội trả thù như thế này, cái nhéo lúc nãy, làm sao mà tôi bỏ qua được..
- Chị cho bé ăn bánh bao thật hả…
- Chị lừa bé bao giờ chưa… Vân vênh mặt lên
- Rồi, đi nào….
Chúng tôi bước xuống căng tin, gió lạnh thổi vi vu…
- Cô cho cháu 2 hộp trà sữa, và 2 cái bánh bao…
- Để bé gọi cho… 2 cái sao đủ, tôi cười cười, rồi hướng tới cô bán hàng.. cho con 6 cái cô ơi…
- Chị đãi pé cơ mà nhỉ.. tôi cố làm ra cái bộ mặt trêu chọc.. còn Vân vẫn thản nhiên như không
Bánh bao và trà sữa đã được bê ra, tôi bắt đầu ăn, Vân cũng thế, tiết cuối, vừa rét vừa đói, 6 cái bánh bao được 2 đứa giải quyết một cách ngon lành…
- Cô, cho con 6 cái nữa…
- Này, trâu hay là bò đấy… Vân nhìn tôi
- Chị mời pé cơ mà nhỉ…. Tôi cười cười, mặc dù hơi no no rồi, nhưng nếu chén, thì tôi vẫn có thể giải quyết tốt mấy cái này nữa…
Vân vẫn thản nhiên, ngồi ngoáy cái hộp trà sữa, hút một cách ngon lành, còn tôi, giờ mới thấy hậu quả, khi mà cái bụng tôi đã bắt đầu không thể nào chưa them được nưa, nhưng tôi vẫn cố mà nuốt, vừa ăn, vừa uống trà sữa…
- Bé ăn nữa để chị gọi nhé.. Vân cười..
- Thôi, bé xin.. tôi vừa uống vừa nhăn nhó, chắc là tối về khỏi ăn cơm quá…
- Hôm nay chị đãi bé cơ mà, ăn đi, không phải ngại đâu
Tôi trợn mắt nhìn Vân, cứ tưởng tượng là tôi sẽ trả thù kinh tế được với cô bạn lắm chiêu này, nhưng không, Vân còn cao tay hơn cả tôi…. Hút nốt hộp trà, bụng tôi thực sự không chứa thêm được nữa.. tôi và Vân đi lên lớp…
- Giờ bé sẽ là em của chị.. hahaa, gọi chị đi bé
- Không..
- Hư là chị cho ăn đòn nát đít giờ, có gọi không
- Đánh là về kể bố…. để xem, dám bắt nạt không
- Đứng lại… ta cho một trận.
Hai đứa chạy đuổi nhau lên tận lớp, trước con mắt ngỡ ngàng của cả thầy giáo và bọn trong lớp, như là hai đứa vừa trở về từ hành tinh khác vậy…
- Thưa thầy, cho em vào lớp ạ.. Vân nói lí nhí..
- Các em vào đi, lần sau nhớ giờ vào lớp…
Tôi về chỗ, đang mở vở ra ghi bài, thì thấy có mẩu giấy nhỏ ném ra chỗ tôi:” Viết số điện thoại của bé ra đây cho chị, tối chị có việc cần nhờ ”
Tôi hí hoáy viết cái dãy số điện thoại của tôi ra tờ giấy, tất nhiên là vẫn cái trò cũ xì.. viết một dãy số từ 1 tới 9 “ đây là số, sắp xếp thế nào thì tùy ”..
Vân cười cười, không nói gì, nhận lấy mảnh giấy và bỏ vào cặp sách, bọn tôi tiếp tục quay lại với những con số và hình khối… Xa xa, ông bạn lầm lì đang nhìn tôi, nhung lúc tôi bất giác ngẩng lên nhìn, thì nó quay đầu đi mất…
Tôi cũng không hiểu, và không muốn hiểu luôn…
Buổi tối ở nhà, tôi vẫn giữ cái thói quen sinh hoạt như thường lệ, dạo này, bố không ở nhà, cuối năm, công việc bận, hầu như bố tôi về khi trời đã quá khuya, và ra đi khi tôi còn chưa tỉnh ngủ…
Tít tít.. có tin nhắn
“ Bé à, chị đây ”
Tôi giật mình, quái nhỉ, sao nhỏ này biết số điện thoại của tôi
“ Tôi không quen ai là chị tôi cả ”
“ Mai đến lại ăn đòn nát đít giờ.. ai trả tiền bánh bao cho bé đấy”
“À, thì ra là bà chị nửa mùa.., có chuyện gì, mà sao lại biết số bé ”
“Bí mật, tới lúc cần biết sẽ biết.. Vân tỏ ra bí ẩn, mà bé giúp chị đối phó với Vũ cái, nó cứ bám lấy chị thế này, khó chịu lắm, mà được cả bé nữa, cứ vào hùa với nó trêu chị”
“ Giúp như nào giờ, không vào hùa nữa, nhưng mà cứ hôm nào học bồi dưỡng thì chị dẫn bé đi ăn bánh bao nhé, ^^”
“Bé tham ăn nhỉ, được rồi, có gì kế hoạch bàn sau, nhưng mà, bé phải giúp chị đấy ”
“ Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình nhé ”
Một chữ ok cuối cùng mà Vân nhắn lại cho tôi, không biết nhỏ này sẽ nghĩ ra những cái gì quái đản tiếp theo nữa đây, tôi nghĩ một lúc, rồi cất điện thoại, ngồi vào bàn, tiếp tục học, kì thi học kì cũng sắp tới rồi.
———————————
Xem tiếp: Chương 12