Ừ, Anh Yêu Em Chương 11
Chương trước: Chương 10.5
Tôi quay xe đi tìm chỗ trú, nhưng con moto của tôi lại hết xăng, trạm xăng cách đây khá xa. Tôi quên đổ xăng từ mấy hôm trước, đang cố đi dưới cơn mưa thì tôi bắt gặp cô ấy, khuôn mặt nhợt nhạt đi, đôi môi chẳng còn chút sức sống nào, tôi cố gọi cô ấy nhưng Vy hình như không nghe thấy tôi vì tiếng mưa
- Vy! Vy!
Tôi chạy lại nhanh chóng trước khi Vy ngã xuống, cô ấy dầm mưa lâu quá rồi. Tôi bế nhanh cô ấy vào một mái hiên gần đó rồi cởi áo khoác cho Vy, nhìn gương mặt hốc hác tim tôi như bị vò xé, nhìn quanh quất tôi có thấy một nhà nghỉ nhỏ, liền bế cô ấy qua đó ngay
Cũng may là bà chủ nhà nghỉ rất tốt bụng, cho tôi và Vy mượn đồ nữa, nhưng cô ấy thì phải để bà chủ thay thôi ( tg: chứ mún thay à? Duy: gì...chứ? biến về viết tiếp mau tg: xí, đồ dê xồm Duy: ><)>)>
(lời kể của tác giả)
Nó tỉnh dậy khi ánh nắng chiếu vào mặt mình, thấy người mình nóng lạ, còn rất mệt nữa. Nó cố gượng dậy thì đụng phải cái gì đó mềm mềm ấm ấm, quay lại nhìn thì
- AAAAAAA!!!
- Má ơi, trời sập
- Sập cái đầu cậu, dậy mau! - nó thoáng đỏ mặt khi thấy Duy ngủ ngon lành kế bên mình, nhưng Duy không thấy được vì còn bận che lỗ tai tránh volume khủng của nó
- Em tỉnh rồi à? còn sốt không? còn mệt không?
- Tôi không sao
Nó định đứng dậy thì bị cơn nhức đầu làm cho choáng váng, lảo đảo thế nào lại ngồi xuống chân Duy, thế là cậu ta có dịp giữ nó lại luôn
- Thả tay cậu ra coi!
- Em ngồi yên coi
- Cậu cướp cái ôm đầu tiên của tôi, đến cái thứ 2 cũng lấy luôn hả???
- À ha! thì ra tôi là người ôm em đầu tiên, vui thật chứ.
- Vui cái con khỉ á! thả tôi ra
- No way! để tôi lau tóc cho, tóc em còn ướt lắm
Nó im lặng không nói gì, Duy lấy chiếc khăn nhỏ mượn của bà chủ lau cho nó, cậu nhẹ nhàng lau từng mớ tóc, sẵn cơ hội, Duy ngửi cho đã hương oải hương trên người nó, mũi cậu cứ lân la nơi gáy nó làm nó nhột chết được, nó quay lại thì mắt-chạm-mắt, mặt nó chợt ửng hồng lên mái tóc rối xõa ra làm nó thêm phần dể thương khiến ai kia không tự chủ được định hôn nó thì
Cốc cốc!
- Tôi có mang cháo qua đây, hai cô cậu dậy chưa?- tiếng bà chủ ngoài cửa
Nó sau khi nghe tiếng gõ cửa lập tức đứng dậy xoay mặt đi làm Duy tiếc hùi hụi, Duy ra mở cửa cảm ơn bà chủ rồi cầm tô cháo vào trong, khép cửa lại.
- Em ăn chút gì đi!
- Ùm, cảm ơn
Nó đưa tay lấy tô cháo thì Duy không đưa cứ bảo nó ngồi xuống, nó ngồi rồi thì cậu ta đòi đút nó ăn, mặc cho nó lắc đầu, quay mặt đi nhưng cậu vẫn khăng khăng đòi đút
- Không là không, tôi tự ăn được!
- Coi như tôi đã cứu em, em nghe lời tôi chút đi
- Không! tôi sẽ trả ơn cậu sau, giờ đưa tô cháo đây!
- Đây! em ăn ngon ha!
Nó chợt rùng mình khi thấy nụ cười gian xảo của Duy khi nghe nó nói đến hai từ ''trả ơn'', cái tên này lắm chiêu lắm, nó sẽ khổ rồi
- Nhìn gì dữ vậy? để tôi ăn chứ - nó phải quát lên khi cậu ta cứ nhìn chằm chằm nó
Xem tiếp: Chương 11.2