21 Một mảnh bừa bãi nằm hỗn loạn ngổn ngang trong căn phòng nghỉ đặt bên cạnh toà án, mãi một lúc sau khi bọn tay sai đã mặc xong quần áo, thì Lam Dược mới thở hổn hển dựa vào chân bàn mềm nhũn ngồi phịch dưới đất, điên cuồng mập hợp đã lấy sạch hết tất cả khí lực còn sót lại của nó, hiện tại nó suy yếu đến độ ngay cả mí mắt cũng không mở ra được.
22 Vừa rời khỏi mấy bậc thang cuối, Âu Dương Minh bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến một tiếng nổ vang, ngạc nhiên quay đầu lại, hắn nhìn thấy một cảnh tượng làm kinh tâm động phách.
23 Lam Dược được Thường Chinh dìu đi lên lầu. Bởi vì kịch liệt vận động khiến miệng vết thương hạ thân nó lần thứ hai rách toét, máu tươi theo đùi chậm rãi chảy trượt xuống chân, nếu không phải từ đầu đến giờ Thường Chinh vẫn dụng lực nâng đỡ thì chỉ sợ nó đã sớm từ trên cầu thang lăn tròn xuống dưới.
24 Trải qua mãnh liệt va chạm như vậy, chiếc xe sang trọng bóng loáng trong nháy mắt đã biến thành một đống sắt vụn.
Cuống quít lao ra khỏi xe, Thường Chinh không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến, chỉ sợ tới mức tay chân lạnh cóng.