Tung Hoành Dị Thế Chương 23: Băng Linh Huyển Điểu
Chương trước: Chương 22: Lam Tiên Thảo
Tư Doãn không tự chủ mà cong khóe môi, tâm tình như có dòng nước ấm chảy qua làm hắn vô cùng thoải mái. Xích Dạ còn nhớ hắn? Thật tốt! Nhưng sao ánh mắt của hai nam tử bên cạnh Xích Dạ nhìn hắn lại không tốt lắm thì phải, hắn hình như chưa đắc tội với hai bọn họ thì phải?
Tiểu Lang nhíu mày nhìn Lạc Tử Băng "Bây giờ thì chúng ta làm gì? Giết hết rồi tự mình đi lấy hay là kiên nhẫn trà trộn rồi lấy?" Mà Tiểu Hồ nghe xong thì vô cùng khinh bỉ cốc đầu Tiểu Lang một cái "Ngươi nghĩ bộ dáng của ngươi trà trộn sẽ thuận lợi sao? Chưa tính chúng ta chỉ có ba người, so với những nhân loại kia thì quá ít"
Lạc Tử Băng nghiêng đầu rồi vẫn giữ nguyên nụ cười thanh lãnh mà nhàn nhạt. Nhưng mà Tiểu Hồ và Tiểu Lang thì đang đập bàn trong lòng, mà lí do thì đơn giản thôi! Đừng có bất cứ ai bị cái dáng vẻ ngây thơ vô tội đó của Lạc Tử Băng lừa, nàng ta đích thật là một con hồ ly a! Một con hồ ly cực kì vô sỉ mà cũng siêu cấp mặt dày! A!!! Băng nhi đang nghĩ ra cái chủ kiến nào đây? Đốt rừng? Chôn sống cả đám người kia?
Tiểu Lang và Tiểu Hồ không dám nghĩ tới nữa, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn khuôn mặt đang tươi cười như thiên sứ của Lạc Tử Băng. Lạc Tử Băng không nói một lời, chậm rãi đi thẳng vào vùng lân cận của đám người. Tư Mộng thấy ca ca mình có vẻ thất thần thì cũng tinh nghịch nhìn theo hướng của Tư Doãn, nếu là bình thường nàng tuyệt đối không để ý. Nhưng người đang chậm rãi thưởng thức phong cảnh đó mà ca ca nàng đang nhìn lại là Xích Dạ! Môi nàng không tự chủ mấp máy vài câu
"Xích Dạ..." Mà đám người kia nghe xong thì cũng giật mình quay đầu lại nhìn, mà không khỏi sững sỡ. Nhưng Lạc Tử Băng một chút cũng không thèm để ý, nàng được cái lợi là hiện giờ không ai chú ý đến nàng nhiều, nhưng khi nàng cùng Tiểu Lang và Tiểu Hồ chuẩn bị bước vào khu rừng thì Tư Doãn mặt mày rạng rỡ vội chạy lại. Lạc Tử Băng chỉ hơi nhướn mày cười nhạt
"Cơ duyên xảo hợp nhỉ? Bất quá hiện giờ ta không có thời gian bồi các vị" Lạc Tử Băng nàng không có muốn lãng phí thời gian một chút nào, nàng xoay người ung dung tiến vào trong bao con mắt kinh ngạc của những nhóm người xung quanh. Còn Tư Doãn thì thất thần vô cùng, người này...quả nhiên xa cách!
Tiểu Hồ biết Lạc Tử Băng rất có hảo cảm với Tư Doãn nên cũng cười với hắn một cái rồi chọn cách mặc kệ không để ý. Lạc Tử Băng tiến vào mà càng ngày càng thấy sương mù dày đặc, còn có Linh Thú xung quanh bắt đầu có ý công kích thì chỉ cười lạnh. Mái tóc nàng trở thành một màu đỏ tươi như máu, vô cùng quỷ dị mà kiều diễm. Linh Thú xung quanh đang có ý định tấn công cũng nhu thuận nằm xuống, không có nửa điểm phản kháng.
Lạc Tử Băng thấy có một tiếng rống to thì nhún người vận khinh công tiến nhanh vào, hai người Tiểu Lang và Tiểu Hồ cũng chạy theo sau. Khoảng một khắc sau, nàng đã tiến đến ven bờ rìa đỉnh Băng Tuyết Sơn, nhưng mà có một con Linh Thú Thập Nhị Kim Tinh Thập Cấp đang hoa hoa lệ lệ chắn đường nàng, đây nếu nàng không nhầm là Băng Linh Huyển Điểu, một trong Ngũ Linh đi!
Tiểu Lang rống to "Băng Linh Huyển Điểu to gan! Dám chắn đường Vương, đi ra!" Băng Linh Huyển Điểu vừa thấy hai con Ma Thú thì chân đã run rẩy, mà nghe được chữ Vương càng thêm kịch liệt run rẩy. Bất quá nó cũng rất thông minh mở miệng, Băng Linh Huyển Điểu là một con Linh Thú sắp tấn cấp Thần Thú, có thể nói chuyện cũng là chuyện bình thường
"Vương! Ngài cần Lam Tiên Thảo sao? Thần là Linh thú bảo hộ nó" Băng Linh Huyển Điểu cúi đầu nói, nếu như có người khác ở đây chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi Lạc Tử Băng, khiến Linh Thú cúi đầu như thế không phải quái vật sao?
"Tốt, mang ta đến đó. Ta đang cần Lam Tiên Thảo" Lạc Tử Băng cười nhạt rồi nhảy lên đầu Băng Linh Huyển Điểu, Tiểu Lang và Tiểu Hồ cũng nhảy theo, Lạc Tử Băng sờ bộ lông trên đầu Băng Linh Huyển Điểu, cũng may nàng đã dùng nội lực bao bọc cơ thể, nếu không chắc chắn sẽ bị băng hàn từ người Linh Thú làm cho chết rét mất.
Băng Linh Huyển Điểu mang theo ba người mà chân không ngừng run, trên đầu hắn là hai con Ma Thú và Vương đó! Nhưng mà Lạc Tử Băng càng làm cho nó kinh ngạc hơn "Ngươi muốn đi theo ta chứ? Ta đang cần một thú cưỡi như ngươi"
Băng Linh Huyển Điểu mừng còn không kịp, vội nói "Thần rất vinh dự" Tiểu Hồ và Tiểu Lang thì đang trừng mắt nhìn con Linh Thú nào đó đang mừng như mở cờ trong bụng. Mà Băng Linh Huyển Điểu vô cùng nổi bật, làm đám người ở dưới đang an vị trố mắt nhìn, còn run run hét to
"Băng Linh Huyển Điểu kia! Là ai kí khế ước với nó?"
Mà Tư Doãn nghe xong trong đầu chỉ có một khuôn mặt với chiếc mặt nạ ngân sắc, vội ngước nhìn thì chết lặng. Người đó có mái tóc dài đỏ như máu, vẫn là khuôn măt đó nhưng giờ lại có khí chất vô cùng vương giả...Xích Dạ? Hắn đã hiểu cái tên này có ý nghĩa gì rồi. Tư Doãn lắp bắp, miệng lẩm bẩm nhưng vẫn không rời mắt khỏi nơi đó.
Mà có người kí khế ước với Băng Linh Huyển Điểu đã tạo nên không biết bao nhiêu chấn động, trên đại lục một lần nữa lại thêm một vị cường giả ai mà không thấp thỏm? Mấy quốc gia lại càng thấp thỏm lo sợ cường giả lọt vào cường quốc khác. Vì vậy mà tin đồn một người có mái tóc đỏ rực như lửa đã trở thành đề tài rất được quan tâm trong vài ngày tới a!
Lạc Tử Băng vẫn duy trì nụ cười nhạt nhìn xung quanh, qua một khắc thì một hẻm băng lớn hiện ra trước mặt, nơi đó không có gì khác ngoài một cây thảo dược, đó chính là Lam Tiên Thảo, Lạc Tử Băng nhìn rồi liếc Băng Linh Huyển Điểu
"Ta ở đây tu luyện, ai đến làm phiền thì cứ cho vào, nhưng sống hay chết thì còn tùy thuộc, khi hoa đã nở đánh thức ta. Còn Lang ca và Hồ ca đi tìm dùm muội Bắc Thần gia ở nơi nào" Nói xong Lạc Tử Băng liền bắt đầu tu luyện, bỏ lại ba cặp mắt ai oán. Lạc Tử Băng vận nguyên khí, một hình bát quái từ dưới nàng hiện ra tạo nên luồng ánh sáng bao bọc lấy nàng. Còn Băng Linh Huyển Điểu thì nhìn không chớp mắt, nhưng vẫn luôn chú ý xem có ai ngu ngốc mà tiến vào làm phiền Vương hay không
Xem tiếp: Chương 24: Hấp Thụ Lam Tiên Thảo