Từ Bi Thành Chương 31 - 32
Chương trước: Chương 29 - 30
Chương 31: Tại sao?
"Thời tiết Hongkong thế nào?" Giọng nói trầm ấm ôn hòa, như cơn gió mát thoảng qua tai Mộ Thiện.
"Không tồi". Mộ Thiện nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cảm thấy, thành phố này hình như không còn khô cằn như trước kia.
"Tối mai em có lịch trình gì không?" Anh hỏi giọng bình thản.
Mộ Thiện có thể tưởng tượng bộ dạng của anh lúc này, anh cũng cầm di động đứng nhìn ra ngoài cửa sổ giống cô.
"Có lẽ em đi dạo phố". Cô trả lời.
"Anh đến đón em, khoảng tám giờ máy bay hạ cánh, hãy chờ anh".
"Được ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiện rời khỏi cửa sổ quay lại phòng hội nghị.
Phòng hội nghị chứa khoảng ba trăm chỗ ngồi đã gần chật ních. Ở vị trí chủ tọa trên sân khấu có một Mỹ cao lớn đang diễn thuyết bằng tiếng Anh. Ông ta nói chuyện rất thoải mái và hài hước nên bên dưới rộ lên những tràng cười vui vẻ.
Mộ Thiện quay về chỗ ngồi, cô nhanh chóng bị bầu không khí náo nhiệt thu hút.
Đây là một buổi tọa đàm nghiệp vụ ở Hongkong do một hiệp hội quản lý quốc tế tổ chức. Các công ty hàng đầu trên thế giới đều cử đại diện tham gia. Công ty của Mộ Thiện là công ty bản xứ duy nhất thành lập chưa đến hai năm cũng được mời tham dự.
Đối với Mộ Thiện, đây là sự khẳng định rất lớn.
Hội nghị kéo dài trong hai ngày, hôm qua có hai công ty danh tiếng ở châu Âu diễn thuyết. Mộ Thiện chăm chú lắng nghe, trong bữa cơm trưa và cơm tối cô còn tích cực thảo luận với các đồng nghiệp, đã lâu rồi tinh thần của cô mới sảng khoái như vậy.
Hôm nay là buổi giao lưu chuyên đề, Mộ Thiện cảm thấy hơi căng thẳng.
Vài phút sau, cô nghe người chủ trì giới thiệu bằng tiếng Anh: "Tiếp theo, tôi xin vinh hạnh mời đại diện thanh niên lập nghiệp của Trung Quốc đại lục, cô Mộ Thiện giới thiệu về dự án khu vực Tây Nam Trung Quốc!"
Mộ Thiện đứng dậy, chậm rãi đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Dưới ánh đèn chói mắt, gương mặt tất cả mọi nguời ở bên dưới đều biến thành những chấm trắng. Hội trường yên tĩnh trở lại, bên tai Mộ Thiện đột nhiên phảng phất giọng nói trầm ấm của Trần Bắc Nghiêu: "Anh đến đón em, đợi anh."
Mộ Thiện ngẩng đầu hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần, sau đó cô mỉm cười bắt đầu diễn thuyết.
Bữa tối là tiệc buffet ở ngay trong khách sạn. Khi Mộ Thiện cầm đĩa thức ăn đi qua, không ít người chào hỏi cô: "Hi, Mộ."
Mộ Thiện lịch sự mỉm cười, đến khi cô tìm được một vị trí trống trong góc và ngồi xuống, hai chân cô mỏi nhừ.
Các đồng nghiệp lại bắt đầu tích cực thảo luận những vấn đề liên quan đến hội nghị. Mộ Thiện nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cô góp một hai câu. Trong lòng cô không khỏi buồn cười, ở đây có rất nhiều người còn kính nghiệp hơn cô, mấy tháng nay phần lớn thời gian cô bị Trần Bắc Nghiêu chiếm hết, cô phải nỗ lực hơn mới được.
Mộ Thiện vốn có kế hoạch ở lại Hongkong thêm một ngày, sáng sớm ngày kia mới bay về thành phố Lâm. Anh bận rộn như vậy mà tối mai vẫn đến Hongkong đón cô.
Kể từ lúc nhận được điện thoại của Trần Bắc Nghiêu, trong lòng cô bắt đầu chờ mong.
Mộ Thiện vô tình ngẩng đầu, bắt gặp một hình bóng vụt qua cửa phòng ăn. Hình bóng đó có vẻ quen mắt nhưng do đi nhanh quá nên cô không nhận ra là ai.
Buổi tối Mộ Thiện và đồng nghiệp dạo phố đến hơn chín giờ. Sau đó rất nhiều người đi Lan Kwai Fong, còn cô quay về khách sạn. (Lan Kwai Fong- Lan Quế Phường: nơi vui chơi giải trí về đêm nổi tiếng ở Hongkong)
Mộ Thiện ở phòng theo dạng căn hộ nhỏ, hai vệ sỹ ngủ ở phòng ngoài. Sau khi tắm xong, cô đi đến trước cửa sổ lau đầu.
Ngay bên dưới là một bể bơi, ánh trăng chiếu xuống bể bơi khiến mặt nước màu đen thẫm yên tĩnh lạ lùng. Do thời tiết lạnh nên xung quanh bể bơi không có mấy người, chỉ có hàng ghế nằm bên cạnh bể bơi ẩn hiện một hai bóng người.
Mộ Thiện thu lại ánh mắt, cô vừa định quay người đột nhiên hóa đá.
Ở một góc bể bơi có một người đàn ông cao lớn đứng yên lặng như một pho tượng. Từ chỗ cô đến nơi người đàn ông đang đứng cách một khoảng khá xa, anh ta lại cúi đầu nên cô không nhìn rõ diện mạo.
Nhưng người đàn ông đó tạo nên cảm giác tồn tại rõ ràng. Trời lạnh như vậy mà anh ta ở trần, chỉ mặc quần đùi, để lộ thân hình có cơ bắp rắn chắc.
Như cảm nhận được ánh mắt nhìn trộm của Mộ Thiện, người đàn ông ngẩng mặt và quay về bên này.
Mộ Thiện ngây người.
Mặc dù các đường nét ngũ quan của anh ta không rõ ràng nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy khí chất mặt trời đậm đặc tỏa ra từ người anh ta.
Tầm?
Người đàn ông đó tiến lại gần hai bước. Nhờ ánh đèn, lần này Mộ Thiện có thể nhìn rõ ràng, quả nhiên là Tầm.
Cô lập tức lùi lại phía sau như muốn ra khỏi phạm vi tầm nhìn của anh ta.
Ngồi trên giường, tâm trạng Mộ Thiện rất nặng nề.
Lần trước bị Tầm cắn, tuy cô không nói cho Trần Bắc Nghiêu biết nhưng vài ngày sau, cô cũng nhắc khéo anh về Tầm. Cô cảm thấy con người của Tầm có gì đó không bình thường.
Sau đó cô nhận được tin, Tầm đã rời khỏi Trung Quốc quay về Thái Lan.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Lần đầu có thể nói là ngẫu nhiên, lẽ nào lần thứ hai cũng trùng hợp?
Mộ Thiện lập tức bấm số điện thoại.
"Tầm đang ở đây." Cô nói nhỏ.
Ở đầu bên kia, Trần Bắc Nghiêu hỏi gấp: "Em đang ở đâu?"
"Khách sạn."
"Em hãy ở trong khách sạn đừng ra ngoài, anh sẽ nhờ thêm người bên Hongkong đến đó". Giọng anh trầm xuống: "Anh sẽ đáp chuyến bay đầu tiên."
"Vâng, có lẽ không sao đâu, anh đừng căng thẳng quá."
Trần Bắc Nghiêu trầm mặc rồi cất giọng dịu dàng: "Chờ anh."
"...Vâng"
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiện nghĩ, thật ra ngoài chuyện cắn cô một nhát, Tầm không có điểm nào khả nghi. Có lẽ cô thông báo với Trần Bắc Nghiêu chỉ khiến anh vất vả một phen.
Nhưng không hiểu tại sao, người đàn ông tuấn tú, thậm chí nên gọi là cậu thanh niên này khiến cô cảm thấy một mối nguy hiểm rình rập.
Cô lại đứng sát vào bờ tường, lén lút thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới. Nhưng bên cạnh bể bơi không còn hình bóng cao lớn đó.
Vài phút sau, Mộ Thiện nghe thấy vệ sỹ ở phòng ngoài nói chuyện điện thoại, chắc là người của Trần Bắc Nghiêu dặn dò họ cảnh giác. Mộ Thiện cảm thấy yên lòng một chút, cô mở tivi ra xem.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộ Thiện đứng dậy uống nước. Cô đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường.
Yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Mộ Thiện tắt tiếng tivi, bên ngoài quả nhiên không một tiếng động. Lẽ nào hai người vệ sỹ đã đi ngủ sớm?
Mộ Thiện đi về phía cửa vài bước, cô bỗng ngửi thấy một mùi kỳ lạ.
Giống mùi tanh của máu, pha trộn mùi thơm thoang thoảng.
Đó là...Tầm!
Giống như nghiệm chứng suy đoán của Mộ Thiện, cánh cửa phòng rõ ràng đã được cô khóa chặt đột ngột mở ra.
Dưới ánh đèn, Tầm đứng ở cửa phòng. Anh ta vẫn cởi trần, cánh tay dài buông thõng, hai tay cầm hai con dao mỏng, trên lưỡi dao dính vết máu đỏ.
"Hi, Mộ tiểu thư."
Mộ Thiện nhìn qua người Tầm ra bên ngoài, đập vào mắt cô là hình ảnh một vệ sỹ nằm úp mặt trên tấm thảm cạnh ghế salon. Máu từ cổ anh ta tuôn ra như suối.
"Anh đã giết bọn họ?" Mộ Thiện không thể chấp nhận sự thật trước mắt, hai người vệ sỹ đi theo cô mấy tháng nay. Tuy họ kiệm lời nhưng rất chu đáo tỉ mỉ. Hơn nữa thân thủ của bọn họ rất tốt, sao có thể chết dễ dàng dưới mũi dao của Tầm?
Tên Tầm này quả nhiên thâm sâu khó lường, hắn có đúng là thương gia Thái Lan?
Hay là...một sát thủ?
Như đoán ra sự phẫn nộ và nghi hoặc của Mộ Thiện, Tầm cười ngoác miệng. Hắn lắc tay như diễn trò ảo thuật, hai con dao lập tức biến mất. Sau đó hắn tiến lên một bước, ôm Mộ Thiện vác lên vai.
Mộ Thiện không vùng vẫy vì cô biết tốn công vô ích, cô yên lặng nằm trên vai Tầm khiến hắn đâm ra ngờ vực. Hắn cười nói: "Ngoan quá!"
"Tại sao?" Mộ Thiện bình tĩnh hỏi: "Tôi sẽ không phản kháng, nhưng ít nhất anh phải cho tôi biết lý do tại sao?"
Tầm vác cô trên vai đi qua vũng máu tanh, hắn cười hì hì: "Cho tôi hôn một cái rồi tôi nói cho cô biết."
Mộ Thiện nhanh tay nhanh mắt trong đầu đã có mưu tính, khi ngang qua chỗ đặt bình hoa ở gần cửa, cô liền túm lấy cái bình đập mạnh vào đầu Tầm...nhưng không trúng.
Cổ tay cô đau buốt.
Sau gáy hắn như có mắt, hắn ngoái đầu né tránh, đồng thời năm ngón tay cứng như sắt thép siết chặt tay cô, đau đến mức cô không thở nổi.
Sau đó người Mộ Thiện trượt xuống, mất đi trọng lực, hai cánh tay mạnh mẽ kéo cô vai lên, cô bị Tầm ôm vào lòng.
Hắn cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt lạnh giá.
"Phiền phức thật!" Tầm quăng người Mộ Thiện vào tường một cách thô lỗ, hắn không hề thương hoa tiếc ngọc, khiến lưng Mộ Thiện đau đến mức như bị gãy rời.
Không đợi cô kịp phản ứng, một bàn tay lớn kẹp chặt cổ cô, bàn tay còn lại buông thõng, làm cả người Mộ Thiện lơ lửng trên không trung. Hắn siết cổ cô khiến cô không thở nổi.
Tầm rút từ túi áo một cái lọ thủy tinh nhỏ. Hắn uống một ngụm lớn. Đuôi mắt dài của hắn nheo nheo đầy nguy hiểm, sau đó hắn cúi xuống cắn môi Mộ Thiện.
Hắn buông tay khỏi cổ Mộ Thiện, chuyển xuống khóa chặt thắt lưng cô. Mộ Thiện được tự do, liền há to miệng hít lấy hít để không khí. Đầu lưỡi nóng hổi của Tầm nhân cơ hội trườn vào miệng cô, mang theo dòng dung dịch mát lạnh hơi ngòn ngọt. Mộ Thiện không kịp phòng bị, cũng không thể đề phòng, cô liền nuốt một hớp vào họng.
Đến lúc này, đáy mắt Tầm mới lộ ý cười, hắn lại vác Mộ Thiện lên vai.
Dòng dung dịch đó tất nhiên có vấn đề, Mộ Thiện chỉ cảm thấy đầu cô ngày càng nặng trĩu, cảnh vật xung quanh mờ dần, thân hình của Tầm chạy rất nhanh như một ngọn gió.
"Tại sao..." Mộ Thiện cố hỏi trong cơn mơ mơ màng màng.
Tầm không trả lời.
Một lúc sau, cô cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, chút ý thức còn sót lại giúp cô tiếp tục cố chấp: "Tại sao?"
Tầm cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, hắn nghiến răng: "Ồn chết đi được. Bởi vì Trần Bắc Nghiêu ngáng đường, cô còn không ngậm miệng tôi sẽ cưỡng bức cô ngay tại chỗ."
Sở dĩ Mộ Thiện kiên trì truy hỏi là vì cô muốn có nhận thức rõ ràng về tình cảnh của bản thân, chỉ như vậy cô mới có thể tìm cách trốn thoát. Khi đạt được mục đích, cô lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
----------------------
Không biết bao lâu sau, Mộ Thiện cảm thấy người lắc đi lắc lại. Cô mơ màng mở mắt, bên ngoài là ánh đèn đêm. Cô ngửi thấy mùi xăng, hình như cô đang ở trên ô tô.
Mộ Thiện không nhớ trước đó xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy đầu vô cùng đau nhức.
Vừa quay lại, Mộ Thiện liền nhìn thấy bộ dạng không rõ ràng của Trần Bắc Nghiêu ngồi bên cạnh cô. Hóa ra đầu cô đang tựa vào vai anh. Biết cô đã tỉnh, anh quay sang nhìn cô, gương mặt nghiêng tuấn tú hiện lên nụ cười dịu dàng.
Giống như trước đây.
"Bắc...Anh Bắc Nghiêu..." Cô không chịu nổi túm lấy cổ áo anh, dúi đầu vào ngực anh. Anh không hề động đậy, cũng không ôm cô như thường ngày. Cô không hài lòng, chủ động giơ tay ôm thắt lưng của anh rồi lại dụi đầu vào lòng anh.
Cuối cùng anh cũng có phản ứng, anh nói câu gì đó rồi nhấc người cô đặt lên đùi anh.
Cô đắc ý nghĩ thầm, cô mặc kệ giá trị đạo đức gì đó, cô mặc kệ anh phóng hỏa giết người.
Sau đó đầu óc cô lại mơ mơ hồ hồ, cô chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
---------------------
Khi Trần Bắc Nghiêu đến khách sạn, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Từ bên ngoài nhìn vào, anh chỉ thấy hai xác chết đầy máu, còn Mộ Thiện mất hút.
Một vị lão đại ở Hongkong gọi điện xin lỗi anh: "Bắc Nghiêu, lúc đàn em của tôi tới nơi, người đã chết rồi..."
Trần Bắc Nghiêu cúp điện thoại, hai tay anh bỏ vào túi quần, anh đứng ngoài cửa phòng bất động hồi lâu. Châu Á Trạch chạy đến cất giọng nghi hoặc: "Camera giám sát bị phá hỏng, cũng không có nhân chứng. Người Thái Lan từ trước đến nay luôn âm thầm, không giống thủ pháp của bọn họ."
Trần Bắc Nghiêu đứng im lặng một lúc, sau đó anh giơ tay nhấc sợi dây phong tỏa của cảnh sát rồi đi vào phòng. Người cảnh sát trực ở hiện trường thấy vậy vội quát lớn, anh như không hề nghe thấy tiếp tục đi vào bên trong. Châu Á Trạch liền ngăn người cảnh sát giải thích: "Xin lỗi, anh trai tôi lo lắng cho chị dâu..."
Trần Bắc Nghiêu nhìn quanh phòng, bộ váy công sở của Mộ Thiện vẫn đặt trên ghế sofa, dép lê chiếc trước chiếc sau rơi cả trên giường, cho thấy tình thế lúc đó hỗn loạn như thế nào. Anh thậm chí còn tưởng tượng ra cô chỉ mặc váy ngủ, giãy giụa trước sự tấn công của đối phương, cuối cùng cô cũng bị khống chế.
"Em đến chỗ Đạt Lịch ở Vân Nam đòi người". Châu Á Trạch đi theo vào sau khi giải quyết người cảnh sát ở bên ngoài.
"Không chỉ có Đạt Lịch". Thanh âm của Trần Bắc Nghiêu vô cùng lạnh lẽo.
Châu Á Trạch cảm thấy Trần Bắc Nghiêu nói đúng, nếu là tập đoàn ma túy ở trong nước đặc biệt khu vực Tây Nam, bọn chúng ít nhiều cũng nghe nói đến danh tiếng Trần Bắc Nghiêu, tuyệt đối không dám trở mặt động thủ...
Vì vậy đằng sau Đạt Lịch còn có một thế lực khác? Châu Á Trạch liếm môi: "Chúng ngang nhiên như vậy, không phải là..."
Đúng lúc này chuông điện thoại của Trần Bắc Nghiêu vang lên. Anh cầm lên xem, là một số lạ.
"Nói đi!". Anh cất giọng lạnh lùng.
Đối phương cười khẽ nhưng không lên tiếng. Trần Bắc Nghiêu cầm điện thoại chờ đợi.
Sau đó anh nghe thấy một tiếng động, hơi thở có phần gấp gáp.
Cuối cùng, một giọng nói vô cùng quen thuộc, đầy dịu dàng, mơ màng và si mê truyền qua điện thoại: "Bắc...Anh Bắc Nghiêu..."
Tim Trần Bắc Nghiêu như bị đập một nhát thật mạnh, hô hấp ngưng trệ.
Anh nhắm mắt rồi lại mở mắt, thân hình mềm mại của Mộ Thiện như hiện ra trước mắt anh.
Vậy mà giọng nói của cô lại rất xa vời.
Tiếp đó, Trần Bắc Nghiêu nghe thấy thanh âm của Tầm. Hắn thở dốc như đang hưởng thụ rồi cười nói: "Mr Trần, hoan nghênh anh đến Tam giác vàng."
Chương 32: Tam giác vàng
Xung quanh rất tĩnh.
Đó là một không gian tĩnh mịch vô cùng, con người có thể lắng nghe tiếng động từ rất xa. Phân biệt một cách tỉ mỉ, có thể thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót líu lo, tất cả hòa thành một bản nhạc đặc trưng của miền sơn cước.
Mộ Thiện tỉnh dậy trong không khí yên lặng đó.
Đập vào mắt cô là ngôi nhà gỗ xa lạ. Mộ Thiện ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ khá lớn. Hai mặt của gian phòng đều có cửa sổ mở toang, làn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào. Ngoài cửa sổ, một bên là màu xanh lục của cây cối san sát, một bên có tầm mắt rất rộng, có thể nhìn thấy dải núi thấp nhấp nhô ở phía xa xa.
Đồ gia dụng trong nhà đều làm bằng gỗ, ngay ngắn ngăn nắp, phảng phất mùi thơm của thảo mộc. Trong phòng có cả tivi và tủ lạnh.
Quần áo của Mộ Thiện đã bị thay, trên người cô chỉ cuốn một tấm xà rông màu đỏ, để lộ bờ vai trắng nõn. Lớp vải mỏng cọ nhẹ và da cô, khiến cô lạnh buốt sống lưng.
Ai đã thay quần áo giúp cô?
Mộ Thiện nhớ lại tình cảnh trước khi cô hôn mê bất tỉnh, hình ảnh người vệ sỹ bị giết chết máu chảy lênh láng như hiện ra trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị Tầm bắt cóc.
Điều duy nhất Mộ Thiện cảm thấy an ủi là cơ thể cô không có cảm giác ẩm ướt đau nhức sau cuộc giao hoan.
Chỉ có điều...cô đang ở đâu?
Mộ Thiện xuống giường, không có giày dép, cô chỉ có thể đi chân trần trên nền nhà làm bằng gỗ cũ kỹ. Vừa ra đến cửa, Mộ Thiện liền thấy một người phụ nữ già nua có nước da ngăm đen, thân hình gầy gò nhỏ bé, tóc bạc trắng đi lên cầu thang.
Bà ta mặc váy xà rông màu tím đỏ. Thấy Mộ Thiện, bà ta chắp hai tay trước ngực, nói giọng dịu dàng.
"Sawatdee." (สวัสดี tiếng Thái có nghĩa là "Xin chào")
Mộ Thiện hiểu ý câu này, cô cũng chắp tay trước ngực đáp lại: "Chào bà!". Bà lão đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói thêm vài câu gì đó, lần này Mộ Thiện chịu chết, không hiểu một từ nào.
Bà lão kéo tay Mộ Thiện, cô theo phản xạ rụt tay lại. Bà lão lắc đầu buông tay tự mình đi vào nhà. Một lát sau bà đi ra, một tay bà cầm cốc sứ màu xanh, bên trong đổ đầy nước, tay kia kéo một cái mâm, trên có bát cơm, vài miếng thịt gà, tương ớt đỏ đỏ vàng vàng và vài lá húng quế.
Mộ Thiện không biết cô ngủ bao nhiêu ngày, đến lúc này cô mới cảm thấy bụng đói rã rời. Cô cám ơn bà lão và bắt đầu cắm cúi ăn như hổ đói.
Đợi cô ăn xong, bà lão thu bát và cốc, bà ta chỉ tay ra ngoài cửa: "Tầm."
Mộ Thiện ngớ người, bà lão sợ cô không hiểu, liền lặp lại câu nói: "Tầm."
Mộ Thiện gật đầu, bà lão lặng lẽ rời khỏi phòng.
Về thân phận của Tầm, Mộ Thiện đã chắc chắn đến bảy tám mươi phần trăm, hắn nhất định là sát thủ. Một thương nhân, thậm chí một tên xã hội đen bình thường không thể nào có thân thủ khoa trương như hắn.
Nếu bây giờ cô đang ở Thái Lan, Tầm lại nói Trần Bắc Nghiêu ngáng đường thì không khó suy đoán, nhất định đó là vì ma túy. Nơi cô đang ở có khả năng là mảnh đất sản sinh ma túy nổi tiếng thế giới: Tam giác vàng.
Phương hướng bà lão vừa chỉ là phía trước ngôi nhà, Mộ Thiện xuống cầu thang gỗ, đi bộ về khoảng trống phía trước ngôi nhà. Hai bên đều là rừng rậm, toàn những cây cổ thụ cao lớn và đám cỏ dại tạp loạn, giống một bức bình phong màu xanh vững chắc.
Ông mặt trời từ từ lộ diện trên không trung, đất ở dưới chân cũng bắt đầu ấm dần.
Phía trước có một con đường nhỏ chạy thẳng lên khe núi phía xa. Lối rẽ vào đường nhỏ đậu một chiếc xe Jeep dính đầy bùn đất. Khi Mộ Thiện tiến lại gần, hình ảnh đang diễn ra ở cửa xe sau khiến cô lập tức dừng bước.
Cùng lúc đó, tiếng thở dồn dập và tiếng kêu rên cũng ngày càng rõ ràng.
Là Tầm.
Đôi chân dài rắn chắc của hắn thò xuống đất, tấm lưng trần lên xuống mạnh mẽ, từng giọt mồ hôi trên lưng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Cặp chân dài thon thả của một người phụ nữ ép chặt hai bên hông Tầm. Theo từng đợt ra vào của hắn, cặp đùi đó lắc đi lắc lại.
"Lampo..." Tầm cất giọng trầm khàn.
Mộ Thiện quay mặt đi chỗ khác.
Một lúc sau, người phụ nữ tên Lampo cuối cùng cũng hét lên một tiếng, rồi tiếng va chạm kịch liệt biến mất.
Khi Mộ Thiện quay đầu, đôi chân của Lampo vẫn thò ra ngoài cửa xe, còn Tầm nằm bất động trên người cô ta.
Vài giây sau, Tầm nhổm dậy, hắn nói nhỏ hai câu tiếng Thái với Lampo rồi kéo khóa quần. Hắn chui ra khỏi xe, mặc kệ Lampo vẫn nằm nguyên trên ghế sau.
Nhìn thấy Mộ Thiện, Tầm sải bước dài đến trước mặt cô. Hắn như một con báo, cúi đầu nhe răng cười với cô.
Trên vai Tầm hiện rõ vết cào của móng tay đàn bà, trên mặt cũng có vết son đỏ, nhưng Tầm không bận tâm, hắn chỉ nhìn chăm chú đôi vai trần của Mộ Thiện: "Da cô sẽ bị tổn thương vì phơi nắng đấy."
"Anh bắt tôi đến đây àm gì?" Mộ Thiện tức giận trừng mắt với Tầm.
Hắn không trả lời mà lôi cô xềnh xệch về ngôi nhà gỗ.
Vào nhà, Tâm cất cao giọng nói câu gì đó, bà lão vừa nãy vội vàng đi lên phòng. Nhìn thấy hắn cầm tay Mộ Thiện, bào lão cằn nhằn hai câu. Tầm lập tức buông tay cô và cười hì hì.
Bà lão lấy trong tủ một lọ thuốc màu xanh, đi đến bên Mộ Thiện và ra hiệu cô ngồi xuống. Mộ Thiện ngồi quay lưng về phía bà ta, bà lão nhẹ nhàng bôi thuốc lên lưng và cánh tay Mộ Thiện.
"Đây là thuốc thảo dược". Tầm đột nhiên lên tiếng: "Không bôi cái này, chỉ một tiếng nữa cô sẽ bị muỗi đốt thành cái bánh bao".
Thấy Mộ Thiện không để ý đến mình, Tầm giơ tay moi thuốc trong lọ rồi bôi lên ngực cô. Mộ Thiện lập tức ngả người về phía sau né tránh, không đợi cô lên tiếng, bà lão ở bên cạnh lớn tiếng mắng câu gì đó rồi đập bốp vào bàn tay mạo phạm của Tầm.
Tầm cười ha ha, hắn ngoan ngoãn đứng dậy ra hành lang bên ngoài phòng chờ đợi.
Mộ Thiện không bỏ sót cử chỉ của hai người, cô cảm thấy hơi bất ngờ, kẻ giết người không chớp mắt như Tầm lại bị một bà lão hoàn toàn chế ngự.
Sau khi bôi thuốc cho cô xong xuôi, bà lão lại rời khỏi phòng. Tầm đi đến cửa ra vào, một tay hắn cầm điếu xì gà, tay kia cầm đôi dép lê nữ. Hắn cất giọng lười biếng: "Theo tôi đi gặp Thủ lĩnh."
Thủ lĩnh?
Mộ Thiện đứng dậy đi lấy đôi dép từ tay hắn.
Chiếc xe Jeep tiến sâu vào núi theo con đường nhỏ.
Tầm dường như rất quen thuộc với địa bàn ở đây, hắn vừa hút thuốc vừa nghe nhạc. Mộ Thiện phải nghiến răng nắm chắc cửa xe và ghế ngồi mới không bị bắn ra ngoài. Thỉnh thoảng gặp phải chỗ xóc, người cô nảy lên cao nhưng bị dây an toàn kéo về chỗ cũ, làm cô hoảng hồn đến mức hét lên một tiếng. Tầm ở bên cạnh bật cười ha hả.
Đúng là thằng điên! Mộ Thiện chửi thầm trong lòng.
Xe đi thêm một đoạn nữa, đường bắt đầu bằng phẳng dần. Cách mấy chục mét là có thể nhìn thấy những người đàn ông tay cầm súng nhàn hạ đứng bên đường canh gác.
Hai bên đường là cánh đồng hoa anh túc rộng mênh mông, rộng đến mức có cảm giác nối liền đường chân trời. Màu hoa đỏ rực như biển máu.
Mùi thơm nhè nhẹ cuối cùng giúp Mộ Thiện nhận ra, đó chính là mùi hương đặc trưng trên người Tầm.
Bản thân hắn chẳng phải cũng giống một đóa Anh túc?
Lúc này, Tầm dừng xe lại, hắn đẩy cửa xe Jeep.
Bên ngoài có tiếng trẻ con reo hò, hai cái đầu nhỏ thập thò bên cửa. Tầm ngậm điếu xì gà, miệng nở nụ cười rạng rỡ vui vẻ. Hắn nói câu gì đó rồi giơ tay bế một đứa bé đặt lên đùi hắn.
"Tầm, Tầm." Đứa bé khoảng bảy tám tuổi mặt da đen sì, trên người khoác chiếc áo quân đội cũ kỹ to đùng. Cậu bé cười khanh khách lao vào lòng Tầm.
Tầm tỏ ra vô cùng dịu dàng, hoàn toàn khác kẻ cầm dao giết người không chớp mắt của ngày hôm trước. Mộ Thiện quay đi chỗ khác, cô không muốn thấy bộ mặt giả dối của hắn.
Không ngờ cửa bên chỗ ngồi của cô vừa mở ra, hai đứa trẻ từ bên ngoài trèo qua cửa xe leo lên người Mộ Thiện.
Toàn thân chúng bẩn thỉu, gương mặt nhỏ đen đen, đôi mắt vô cùng sáng. Một trong hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn Mộ Thiện và nói một câu tiếng Thái. Mộ Thiện không hiểu, miễn cưỡng mỉm cười với chúng. Hai đứa trẻ hoan hô một tiếng rồi lao vào lòng Mộ Thiện.
Nước bọt.
Trên mặt và vai Mộ Thiện chỗ nào cũng dính nước bọt. Hai đứa trẻ có vẻ rất thích cô, chúng ôm cô hôn khắp nơi. Một Thiện chỉ còn cách ngồi bất động và than thầm trong lòng.
Cho đến khi hai đứa trẻ ôm chặt eo Mộ Thiện không chịu ra ngoài, Tầm mới mỗi tay xách một đứa thả chúng ra ngoài cửa xe. Sau đó hắn lấy từ hộp đồ vài cái kẹo mút bỏ vào tay bọn trẻ rồi vỗ vai chúng.
Bọn trẻ hò reo ầm ĩ và tản đi chỗ khác. Tầm đóng cửa, cười ngoác miệng: "Chúng nói thích cô, cô giống một cái bánh ga tô kem ngon lành."
Mộ Thiện không thèm để ý đến hắn, cô chửi thầm trong lòng, còn anh là bánh ga tô có độc đã hết hạn sử dụng.
Tầm hừ một tiếng, hắn giơ cánh tay dài túm lấy vai Mộ Thiện rồi cúi xuống hôn chụt lên má cô.
Nước bọt hắn và nước bọt của bọn trẻ hòa trộn, khiến Mộ Thiện cảm thấy buồn nôn. Cô cầm đầu xà rông lau sạch mặt rồi quay sang trừng mắt với hắn.
Tâm trạng của Tầm có vẻ rất tốt, đuôi mắt dài của hắn tràn ngập ý cười. Hắn giơ ngón tay dài chỉ lên vai mình, nơi đó có vết răng vẫn còn tươi mới: "Cô có biết ai cắn đây không?"
Mộ Thiện đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
Tầm dường như cố ý khiến cô khó xử, hắn chỉ những vết răng khác trên đầu vai: "Hôm qua cô nhất định đòi ôm tôi rồi cắn tôi bao nhiêu phát như vậy. Cô khơi mào rồi lăn ra ngủ say như chết, đá thế nào cũng không tỉnh. Nửa đêm nửa hôm tôi đi đâu tìm đàn bà? Đành phải giải quyết nhu cầu với con bé nữ nô. Bây giờ tôi hôn cô một cái thì sao nào?"
"Sao tôi không cắn chết anh cho rồi." Mộ Thiện lạnh lùng trả lời.
Đổi lại là tràng cười sảng khoái của Tầm.
Xe lại đi thêm mười phút nữa, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, phía trước là một dãy nhà gỗ và nhà làm bằng tre nứa, có lẽ là nơi ở của Thủ lĩnh.
Mùi hương của Anh túc và mùi thuốc súng hòa quyện vào nhau, cho thấy không khí tanh máu, căng thẳng ở nơi này.
Đường đi cứ cách vài bước lại có người đứng gác, đều là thanh niên tráng kiện mang súng thật. Thỉnh thoảng lại có xe tải chở đầy binh sỹ súng ống đầy mình đi ngang qua. Những con người trẻ tuổi đó đều có bộ mặt lạnh lẽo như được đúc ra từ một khuôn. Mộ Thiện nghĩ, chắc trong mắt bọn chúng chỉ có tiền bạc và vũ lực, không có nhân tính.
Thế mà cô bị lưu lạc đến nơi này, rơi vào bước đường cùng.
Trần Bắc Nghiêu bây giờ có lẽ đang nổi điên, muốn giết người ấy chứ.
Nếu anh từ chối dính đến ma túy, chỉ e tình cảnh của cô sẽ rất tệ; nếu anh thỏa hiệp, cô càng sống không bằng chết. Vì vậy cô chỉ có thể tin tưởng anh, tin anh sẽ có cách giải quyết ổn thỏa. Bản thân cô cũng sẽ không khoanh tay chờ chết mà bình tĩnh chờ xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Mộ Thiện và Tầm bỏ lại giày dép rồi đi lên cầu thang gỗ. Đây là một ngôi nhà gỗ rất đẹp, từng mảnh gỗ như có màu sắc và hoa văn khác nhau, khi dẵm chân lên, mặt gỗ trơn bóng và mát lạnh.
Hai người đàn ông cao to lưng đeo súng đứng ở cửa ra vào, họ kiểm tra Mộ Thiện và Tầm từ đầu đến chân. Thậm chí Tầm phải chủ động nộp hai con dao mỏng trong túi áo, họ mới cho vào nhà.
Trong phòng đặt một cái bàn tròn và mấy cái ghế làm bằng gỗ trắc, một người đàn ông ngồi quỳ, nghe tiếng động liền ngẩng mặt lên nhìn hai người.
Ông ta mặc áo sơ mi trắng, quần rộng màu xám, thân hình cao lớn gầy gò. Ông ta tầm bốn mươi tuổi tuổi, diện mạo nho nhã chứ không có vẻ gì là dữ tợn.
Đây là Thủ lĩnh của Tầm?
Thấy Mộ Thiện, người đàn ông mỉm cười, ánh mắt lóe lên tia dịu dàng.
Ông ta giơ tay làm động tác mời Mộ Thiện ngồi.
Mộ Thiện ngồi đối diện người đàn ông, Tầm ngồi bên tay trái ông ta.
Người đàn ông nhấc ấm trà rót đầy ba ly. Ông ta cầm một chén trà đặt trước mặt Mộ Thiện. Mộ Thiện giữ vẻ mặt bình thản, cô cầm ly trà uống một ngụm.
Người đàn ông nhếch miệng cười, ông ta nói câu đầu tiên bằng thứ tiếng Trung ngượng nghịu: "Tôi xin lỗi."
Mộ Thiện giật mình. Cô biết bọn họ bắt cô đến đây chỉ vì mục đích muốn Trần Bắc Nghiêu hợp tác với bọn họ. Nhưng câu nói xin lỗi đầy thành ý của người đàn ông trước mặt khiến cô hơi kinh ngạc.
Thủ lĩnh lại nói vài câu tiếng Thái, Tầm nhún vai rồi dịch cho cô nghe: "Thủ lĩnh nói...rất xin lỗi đã đối xử với cô như vậy. Thủ lĩnh chỉ muốn bàn chuyện với Trần Bắc Nghiêu. Dù hai bên có thể hợp tác hay không, thủ lĩnh cũng sẽ thả cô về. Cô yên tâm đi, cô sẽ được an toàn ở đây như một khách quý."
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Mộ Thiện cũng nở nụ cười lịch sự với Thủ lĩnh: "Trần Bắc Nghiêu lúc nào mới đến đây?"
"Ngày mai." Tầm nhếch môi, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Đàn ông Trung Quốc thú vị thật đấy. Trước đó một trăm triệu cũng không mua nổi anh ta, bây giờ vì một người đàn bà tự dâng mình đến cửa."
Mộ Thiện lạnh lùng nhìn hắn. Trong lòng cô thầm nghĩ, loại người như anh làm sao hiểu nổi? Các anh chỉ biết "bắt ma thả ma" thôi.
("Bắt ma thả ma" là thành ngữ chỉ kẻ làm chuyện xấu xa còn bề ngoài đóng giả người tốt)
Thủ lĩnh chuyển sang đề tài khác, hỏi Mộ Thiện quê ở đâu, học tập ở trường nào, thậm chí còn khen ngợi trường đại học H của Mộ Thiện. Cuối cùng, Thủ lĩnh bảo Tầm dịch lại, trong hai ngày này cô có thể tùy ý đi dạo ở khu vực xung quanh, Tầm sẽ là hướng dẫn viên cho cô.
"Cứ coi như cô đến đây du lịch". Thủ lĩnh nói.
Khi ngồi lên xe của Tầm, do thái độ hòa nhã của Thủ lĩnh, sự căng thẳng trước đó của Mộ Thiện đã vơi đi ít nhiều. Lẽ nào Thủ lĩnh là người thấu tình đạt lý? Thật khó có thể phán đoán.
Mặc dù Thủ lĩnh dặn Tầm đưa Mộ Thiện đi chơi nhưng hắn làm gì có lòng nhẫn nại đó. Hắn lại lái xe đưa cô về ngôi nhà gỗ lúc sáng.
Xe vừa dừng bánh, từ phía xa xa đột nhiên vọng đến tiếng nhạc. Mộ Thiện nhảy xuống nghe đồng thời dỏng tai lên nghe, cô mơ hồ nhận ra là lời bài hát tiếng trung: "Phong vân nổi lên...sơn hà chuyển động...tư thế hào hùng bách chiến sa trường..."
Đây là bài hát gì? Tại sao ở Tam giác vàng lại có người phát nhạc tiếng Trung? Thậm chí Mộ Thiện còn lờ mờ nghe thấy tiếng người hát phụ họa.
"Cô có phải người Trung Quốc không?" Tầm vẫn ngồi trên xe, hỏi cô bằng giọng khinh thường: "Cô chưa từng nghe quân ca bao giờ sao?"
"Ai hát vậy?" Mộ Thiện không thể không thừa nhận, ở một nơi xa lạ và nguy hiểm như nơi này, việc nghe thấy ca khúc bi tráng bằng tiếng mẹ đẻ khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.
"Đó là quân đội của Quốc dân đảng, của tướng quân Quân Mục Lăng, người Đài Loan." Tầm có lòng tốt giải thích, nhưng hắn chuyển đề tài ngay: "Cô đừng chạy lung tung, dẫm phải mìn bị nổ banh xác, anh Bắc Nghiêu của cô lại mất công đi một chuyến đấy."
Nói xong hắn không nhìn cô, khởi động máy lái xe đi mất.
Bốn bề đều là rừng rậm lại canh phòng cẩn mật, Mộ Thiện ngốc nghếch đến mức có ý định tìm cách bỏ trốn. Cô quay về ngôi nhà gỗ, bà lão nói gì cô cũng không hiểu nên chỉ có thể chờ đợi.
Đến tầm chạng vạng tối, Mộ Thiện đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Cô đi ra ngoài cửa, Tầm dừng xe lại rồi thò đầu ra ngoài.
Tim Mộ Thiện đập nhanh.
"Người đẹp, tôi vừa nhận được thông báo của Thủ lĩnh, người ở thành phố Lâm đã đến rồi." Tầm cười hì hì.
Xe Jeep lại dừng ở lối vào doanh trại, người lính gác báo cáo với Tầm, đoàn xe đón khách Trung Quốc còn cách doanh trại năm phút chạy xe.
Mộ Thiện nhìn ra cuối con đường qua lớp kính cửa xe, tim cô đập thình thịch.
Dù thế nào, chỉ cần gặp Trần Bắc Nghiêu, cô nhất định sẽ đến bên anh. Cho dù mưa bom bão đạn, cô cũng không rời xa anh.
Vài phút sau, trên đường quả nhiên xuất hiện mấy chiếc xe Jeep. Đoàn xe dừng ở vị trí cách cổng doanh trại khoảng năm mươi mét. Vài người lính nhảy xuống trước, tiếp đó có mấy người đàn ông lần lượt xuống xe.
Còn cách một khoảng khá xa, bụi cát bay mù mịt nên Mộ Thiện không nhìn rõ ai là Trần Bắc Nghiêu. Cô chỉ biết căng mắt theo dõi, tim cô ngày càng đập nhanh hơn.
Cuối cùng, đoàn người cũng tiến về cổng doanh trại dưới sự hộ tống của đám binh lính.
Tim Mộ Thiện như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bọn họ đi mỗi lúc một gần. Mộ Thiện cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của người đi đầu, tim cô rung lên. Tầm ngồi bên cạnh "phì" một tiếng.
Người đó mặc áo sơ mi màu đen, nổi bật nhất trong đám đàn ông. Gương mặt anh đẹp như một bức họa, tỏa ra sự trầm tĩnh đáng tin cậy.
Ánh mắt bình thản của anh vô tình liếc qua Mộ Thiện, bước chân anh lập tức dừng lại. Sau đó anh quay đầu nói với thuộc hạ và đám binh lính câu gì đó, rồi anh đi đến trước mặt cô.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như không thể tin nổi: "Sao em lại ở đây?"
"...Đinh Hành." Mộ Thiện nói khẽ.
Đáy mắt anh lóe lên một tia thương xót.
Thần sắc Đinh Hành trở nên rất khó coi. Sau đó anh giơ tay ôm cô vào lòng, bất chấp thân thể cứng đờ của cô, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, anh dịu dàng siết chặt vòng tay ôm của mình.
Xem tiếp: Chương 33 - 34