21 Thương Lam cầm bút trong tay, cả phòng ngạc nhiên vô cùng lẫn ánh mắt kinh ngạc, đầu nho nhỏ nhỏ của cô vùi đầu vào trong sách.
Cho dù không quay đầu lại, từ sau gáy cô truyền tới nhiệt độ cũng biết là nhất định Lam Trí ở sau lưng cô nhìn cô chằm chằm.
22 "Lam Trí, chúng ta nói chuyện đi!" Cô đánh giá bốn phía, tận lực hạ giọng.
"Ah? Nói chuyện gì?"Lam Trí chợt cảm thấy thú vị, cũng học theo cô đem thanh tuyến đè thấp.
23 Trong quán cà phê vang lên khúc nhạc dương cầm êm ái, phong cách trang trí những tấm áp phích làm nổi bật lên toàn bộ quán cà phê giản dị trở nên khác biệt.
24 Lúc đó, Thương Lam chạy về nhà, không chạm mặt với Triển Mộ, ngược lại từ đằng xa nhìn thấy hắn ở đuôi xe chuẩn bị rời đi, dáng vẻ của nhũ mẫu muốn nói lại thôi nhìn Thương Hồng trong phòng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng đồ đạc rơi vỡ, cô đã đoán được vài phần sự tình.
25 "Ông chủ, nó trừ nghe trộm ra, còn có tác dụng nào khác không?"
Anh chàng đẹp trai yêu thích nghịch nghịch linh kiện trong tay, vẻ mặt quyến rũ nói.
26 Còn trẻ có ai không ngông cuồng, ai cũng từng làm qua chuyện kinh thiên động địa thì thủy chung vẫn không hối hận, trong lòng Thương Lam vẫn còn sợ hãi nuốt nước bọt, không nghĩ tới cô sống hai đời cộng lại cùng với Thương Trung Tín làm ba ba cũng trải qua những thời gian nông cạn thiếu suy nghĩ.
27 "Thì ra là Tiểu Lam, muộn thế này sao còn chưa ngủ?" Trần Lệ thu hồi gương mặt sợ hãi, lộ ra vẻ ôn nhu cười.
"Không phải dì Lệ cũng không ngủ sao?"
Thương Lam không thèm để ý nhún nhún vai, ánh mắt vẫn nhìn xuống bột trắng rơi vãi trên sàn nhà.
28 Thương Lam thật lòng không hiểu tại sao Lam Trí lại thích cùng cô ở một chỗ, nói cô đẹp không, thì cũng trên trung bình, bình thường cô đối với hắn xa cách, ngoài lạnh trong nóng, luôn luôn không tỏ vẻ thân thiện.
29 Nghe vậy, Thương Lam kinh ngạc, vội vàng nắm lấy tay áo của hắn không kiên nhẫn nói.
"Anh náo loạn đủ chưa. "
"Anh ầm ĩ thì sao? Em dám nói bây giờ em không còn yêu anh nữa!"
"Người tôi yêu là Triển đại ca.
30 "A!"
Thương Lam thét chói tai một tiếng, cô chưa phản ứng kịp thì đã bị Lam Trí chặn ngang ôm lấy, ném phịch nên vai.
"Lam Trí! Anh điên rồi sao, buông!"
Hoa mắt một lúc sau, cô bị ném lên một chiếc mô tô phân khối lớn, đội mũ bảo hiểm cài dây an toàn vào đầu cô.
31 Ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên vách tường, cho thấy thời gian là chín giờ tối.
"Khuya lắm rồi, không có tiện. " Thương Lam mềm nhũn cự tuyệt.
32 "Đây là cái gì. " Thương Lam yêu thích không buông tay vuốt vuốt.
"Vật gia truyền của Lam gia dành cho con dâu. " Lam Trí hừ hừ, không nghĩ tới khối ngọc của bà lão kia đeo trên cổ Thương Lam lại đẹp đến vậy, gật đầu, hắn rất là thoả mãn, quả nhiên là lão bà nhà mình, thấy thế nào cũng rất xinh đẹp.
33 Đêm đã khuya.
Trong mộng Thương Lam trở về đêm tân hôn của cô và Triển Mộ, đại sảnh rộng rãi không bật đèn, ánh trăng yếu ớt rọi trên sàn nhà, bên tai truyền đến Híz-khà zz Hí-zzz như tiếng của độc xà đang thè lưỡi.
34 Hai tiếng sau chuông cửa vang lên, mở ra từ bên trong.
"Đến rồi? Vào trong ngồi. " Vẻ mặt Triển Mộ mệt mỏi xuất hiện ở sau cửa, râu ria mới mọc chưa kịp cạo nổi bật lên sự cô đơn trên gương mặt tuấn tú.
35 Từ nhỏ Thương Lam đã chịu không nổi dơ dáy bẩn thỉu, dễ nghe một chút chính là thường xuyên thích sạch sẽ, khó nghe một chút chính là con rùa nhỏ có tính khiết phích, có khi cô chỉ ngồi trên đất một giờ hoặc lâu hơn chỉ vì cạo một miếng kẹo cao su dính trên đó.
36 Từ sau buổi tối hôm đó, Thương Lam cũng chưa từng nhìn thấy Lam Trí.
Ngọc lục bích lạnh lẽo dính trên da thịt, trên sân ban huấn luyện đang giảng giải không ngừng nghỉ, cô tìm một chỗ trống không kiềm chế được quay đầu nhìn lại.
37 Thang máy dừng ở tầng 21 của Thương thị, Triển Mộ tây trang thẳng tắp gõ cửa phòng chủ tịch.
"Vào đi. " Thương Trung Tín không ngẩng đầu lên.
"Chủ tịch, đây là hợp đồng RIT bên nước Mỹ, ngài nhìn xem còn vấn đề gì hay không?"
"Để đấy đi.
38 “Tiểu Lam. " Trần Lệ cầm ly rượu, cử chỉ ưu nhã đi tới.
"Con có thể vào phòng trang điểm của Tiểu Hồng mang nó ra đây không, cô bé này nói đi là đi, lúc nữa ba con tìm không được người lại mất hứng.
39 Triển Mộ xảy ra tai nạn xe.
Nhận được tin tức, Thương Trung Tín tùy ý thông báo vài câu rồi chạy đến bệnh viện, Thương Lam và Thương Hồng đều ngồi song song trên ghế ngoài phòng bệnh, ánh sáng đỏ trên cửa phòng phẫu thuật.
40 Thương Lam từ lớp học đi về đã là bảy giờ tối, hai tháng qua bầu trời đặc biệt dễ đen lại, từ Thương gia đến lớp luyện thi không xa, đi bộ cũng chỉ gần mười phút cho nên Thương Lam cũng không bảo tài xế đưa đi.