21
Thẩm Thanh Thu trầm mặc hồi lâu, mới ném thiếp mời vào lòng Minh Phàm, để hắn lui xuống cất kỹ.
Minh Phàm lén nhìn sắc mặt sư tôn, không tốt lắm, nghĩ đến sau khi tiểu tử thối Lạc Băng Hà kia xuống núi, sư tôn kén chọn đủ kiểu với thức ăn của phòng bếp, mấy ngày nay đều không ăn uống tử tế, hỏi: “Sư tôn, có muốn đệ tử chuẩn bị một ít thức ăn nhẹ không?”
Lạc Băng Hà được Mộng Ma chỉ đạo mỗi ngày trong mộng cảnh, tiến bộ thần tốc.
22
Tuyệt Địa Cốc.
Kỳ thật Tuyệt Địa Cốc kéo dài qua bảy tòa núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp. Trong đó nước ngầm chảy mạnh, thác nước dốc đá, đỉnh cao cốc sâu giao nhau chằng chịt.
23
Người con gái này dung mạo đoan chính thanh nhã, đi đường hơi vấp một chút, tựa hồ chân bị trật. Có lẽ là bị thương lúc đối phó với ma vật.
Nàng áy náy nói: “Lạc sư huynh, thực không phải, vừa rồi nhờ huynh cứu giúp, bây giờ còn phải phiền toái huynh, nếu không phải vì bảo vệ bọn ta, huynh đã sớm tiến trước rồi… Là bọn ta liên lụy huynh.
24 Nữ Oán Triền thuỷ bộ cùng lên, ở đáy nước hút khô ba người xong, gấp rút muốn bò lên trên bờ, tìm kiếm mục tiêu mới. Lạc Băng Hà cũng không dễ đối phó như vậy, y thần sắc mãnh liệt, chỉ ra một ngón tay, đầu ngón tay nhen lên một ngọn lửa, dùng linh khí làm chất xúc tác, bắn về hướng ma vật đang lén lén lút lút, vừa dính vào sợi tóc hỏa thế liền tăng cao, hình thành một đám lửa lớn, làm cho đám tóc đen nhanh chóng lui về trong nước, không dám lên bờ.
25
“Sư tôn!”
Liếc thấy Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà hoàn toàn vui mừng nhiều hơn kinh ngạc.
Dù sao, từ khi cuộc hỗn loạn mới bắt đầu, hắn liền dự đoán được với tính tình (y cảm nhận được) của Thẩm Thanh Thu, tất nhiên sẽ lo lắng, muốn đích thân vào trong cốc cứu họ.
26
Cái gọi là vực thẳm Vô Gian, chính là không gian giao giới giữa nhân giới và ma giới.
Thân là một không gian chuyển tiếp, vực thẳm Vô Gian tràn ngập nguy hiểm khôn cùng, nơi chốn đều là không gian lốc xoáy vặn vẹo và rách nát, liệt hỏa nham thạch nóng chảy.
27
Thẩm Thanh Thu đang bị tác phong gọn gàng dứt khoát chấn động đến nói không nên lời, chỉ thấy Mạc Bắc Quân xoay người bước đi!
Hoàn thành nhiệm vụ bước đi… NPC này làm thật là triệt để, không chút lầy lội nào… Từ trong bóng đêm đến, cũng từ trong bóng đêm đi.
28
Từ khi thành lập đến nay, Tiên Minh Đại Hội lần này là năm thiệt hại nghiêm trọng nhất.
Tân tú các phái tham dự tổng cộng cộng một ngàn ba trăm mười ba người, trong đó Huyễn Hoa Cung hao tổn một trăm bốn mươi người, Thiên Nhất Quan hao tổn ước chừng chín mươi người, ngoại trừ Chiêu Hoa Tự là trụ lực chuyên tâm làm kết giới, không bắt buộc tham dự, Thương Khung Sơn phái là thương vong nhẹ nhất trong ba đại phái còn lại, chỉ có ba mươi chín người.
29
Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi còn nhớ rõ mình đặt ra một loại thực vật ngàn năm xuất thế một lần không?”
“…” Thượng Thanh Hoa vô ngôn: “Phạm vi này của ngươi cũng lớn quá.
30
Có Công Nghi Tiêu chỉ dẫn, ba người rất nhanh phá trận pháp Huyễn Hoa Cung, tìm được mục tiêu phương vị.
Nguyên tác miêu tả địa điểm sinh trưởng của Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi cũng không nhiều, chỉ là đề cập sơ lược “đó là một hang đá bị cây xanh lá biếc bao trùm”.
31
Ba năm chớp mắt đã qua.
Trong ba năm này, ngoại trừ thỉnh thoảng cầu Liễu Thanh Ca giúp hắn thông mạch liệu độc, nhờ vả Mộc Thanh Phương giúp hắn phối bốn vị thuốc, lên Thanh Tĩnh Phong bố trí một chút nhiệm vụ luyện cấp cho các đệ tử, Thẩm Thanh Thu phần lớn thời gian đều ở ngoài dạo chơi.
32
Thẩm Thanh Thu bật lên ngồi thẳng.
Xác chết trôi a đệch đệch đệch!
Vừa mới nói xong một câu “Nước trong thật a” ngươi liền đẩy đến cho ta một xác chết trôi, tát vào mặt pa pa cũng không cần nặng như vậy được không!
Liễu Thanh Ca dùng sào thuyền móc vào xác chết trôi kia, lật gã trở lại, cư nhiên lại là một bộ xương trắng.
33
Thẩm Thanh Thu nhìn thanh niên vô cùng quen thuộc lại giống như xa lạ kia, tứ chi cứng ngắc, yết hầu co lại.
Không phải đã nói rõ, năm năm sau mới có thể ngóc đầu trở lại sao?
Chẳng lẽ Lạc Băng Hà hiện tại, không phải nên ở địa ngục Vô Gian vượt mọi chông gai, luyện kiếm đánh quái sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trong vòng vây của Huyễn Hoa Cung?
Tại sao sớm hơn hai năm!
Tại sao phải nóng lòng cầu thành! Luyện cấp quá nhanh không có bảo đảm a Lạc ca!
Thẩm Thanh Thu có xúc động muốn xoay người lao xuống lầu, lao ra Kim Lan Thành, lao ra thế giới quỷ quái này, nhưng lui về phía sau bước đầu tiên, đã bị Công Nghi Tiêu cản chính diện, có chết hay không hắn còn hỏi một câu: “Thẩm tiền bối? Vì sao bỗng nhiên lui về phía sau?”
… Ngươi cũng quá không biết nhìn trường hợp nhìn thời gian nhìn sắc mặt nói chuyện đi Công Nghi công tử!
Phía sau, một âm thanh thấp mà lại nhu hòa truyền đến: “Sư tôn?”
Thẩm Thanh Thu cứng cổ, dần dần quay đầu.
34
Á đù tới rồi!
Thẩm Thanh Thu trong phút chốc giống như óc bị sôi trào, ù một cái cháy lên. Đây cmn chính là chuyện ma đêm khuya hung linh trình diễn trước mặt! Hắn nắm chiết phiến, lưu loát xoay người, từ cửa sổ gỗ lăn ra ngoài.
35 Thẩm Thanh Thu không biết làm sao về đến tiệm binh khí chữ vàng, lên lầu, vào phòng vẫn còn ngây dại, một đầu ngã xuống giường, chỉ cảm thấy óc, dịch dạ dày, huyết lưu đều đang sóng cuộn biển gầm, có thứ gì đó theo chúng nó bò đến bò đi, trở mình trằn trọc.
36 Thẩm Thanh Thu hí mắt nói: “Truyền nhân mười hai đỉnh Thương Khung Sơn rốt cuộc phẩm tính như thế nào, không biết khi nào thì phải dựa vào lời truyền miệng của phái khác để kết luận.
37 “Thỉnh tiền bối đeo cái này vào. ”
Thẩm Thanh Thu cúi đầu một cái, một vạt vải đen hoành ngang, che đi tầm mắt của hắn.
Kỳ thật đây thuần túy là thừa thãi, dựa vào bách biến huyền cơ của mê trận Huyễn Hoa Cung, cho dù để Thẩm Thanh Thu giơ camera đi vừa đi vừa chụp suốt toàn bộ hành trình, hắn cũng chưa chắc có thể nhớ kỹ vào làm sao ra thế nào.
38 Lạc Băng Hà sắc mặt tối sầm, khoanh tay ở trước mặt hắn bước qua lại vài vòng.
Thẩm Thanh Thu đang nghĩ, y có lẽ đang cân nhắc bào chế mình thế nào, liền thấy Lạc Băng Hà quay đầu lại thật mạnh.
39 Một cái động tử tế bị đánh đến mức gồ ghề bốn vách tường, Lạc Băng Hà cuối cùng mới bớt giận.
Y quay người lại, Thẩm Thanh Thu vẫn trong trạng thái rảnh rỗi hết việc vây xem.
40 Công Nghi Tiêu lo lắng, nói: “Tiền bối, ngươi… Ngươi đi được không? Có cần ta cõng…”
Thẩm Thanh Thu đen mặt từng bước tránh sang một bên, phi thân mà ra, dùng hành động chứng minh mình rất tốt, phi thường tốt!
Công Nghi Tiêu sửng sốt, vội vàng theo sát.