101 Dù quá trình phải phí chút miệng lưỡi, nhưng Cố Dục Á cùng Phượng Hàn Trì và Nam Dương Vương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, ông không chỉ tin lời bọn họ nói, mà còn nghiêm túc suy nghĩ về hôn sự này.
102 Đoàn người Tiêu Minh Xuyên tới Từ Ninh Cung bắt gặp Tiêu Duệ cùng Cố An Chi đang tranh luận cái gì đó, cảm xúc hai người đều có chút kích động. Tiêu Minh Xuyên sợ bọn họ bất hòa nên chạy nhanh đến khuyên giải, kết quả phát hiện căn bản không phải như hắn tưởng tượng.
103
Tiêu Minh Xuyên vừa vào cửa liền vội vã mà đem Tiêu Duệ lôi đi, Tiêu Lĩnh không rõ là chuyện gì xảy ra, kéo ống tay áo Cố Du hỏi:
"Cha, phụ hoàng làm sao vậy? Muốn cùng Hoàng tổ phụ nói nhỏ sao?"
Cố Du cười gật đầu nói:
"Cha cũng muốn cùng tổ phụ nói nhỏ, Lĩnh Nhi mang theo Hành Hành cùng Thanh Loan đi chơi được không?"
"Dạ được, con không quấy rầy cha nói chuyện.
104 Cố Tương biết người trong nhà đã chọn xong đối tượng cho mình thành thân, nhưng hắn hoàn toàn không tinh thần đi quan tâm đối phương là ai. Bởi vì dù đó là công tử tiểu thư nhà ai, đối với hắn mà nói cũng không có khác nhau.
105
Tiêu Minh Xuyên cố ý tìm Cố Tương tới để thương lượng, chính là muốn hắn đi khuyên nhủ người nhà họ Cố đừng tổ chức hôn lễ gấp.
Thật ra hôn nhân đại sự chính là việc riêng tư, Hoàng đế cũng không thể ép buộc người ta kéo dài ngày thành hôn được.
106
Cố Du ăn cơm trong thấp thỏm bất an, Chu Tước chưa về báo cáo cũng không dám đi ngủ trưa, chỉ sợ Cố Tương cùng Tiêu Minh Sở không hợp ý.
Tiêu Lĩnh có Cố Hạ cũng không chịu ngủ, nó muốn cùng Cố Du chờ.
107
Tiêu Minh Thanh chạy nhanh về Thượng Kinh, khi vào thành lại rơi vào mờ mịt. Hắn chưa biết mình nên đi chỗ nào.
Mấy tháng trước, Tiêu Minh Thanh không nghĩ mình sẽ trở về kinh như thế này.
108
Oán giận thì oán giận, nhưng tới thời điểm dùng bữa tối, Tiêu Minh Xuyên vẫn thành thật đi đến Từ Ninh Cung.
Cố Du so với hắn còn tới sớm hơn, có lẽ ngủ trưa dậy liền tới đây.
109 Thanh Loan sinh vào ngày hai mươi tháng năm năm Thừa Khánh thứ tư, đảo mắt một cái đã sắp bảy tuổi. Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền thật may mắn, con bị mất tích nhiều năm hiện giờ rốt cuộc có thể tìm thấy, bọn họ còn được gọi là phụ vương cùng phụ thân.
110 Tiểu Công chúa chậm chạp không chịu ra đời, phu phu Hoàng đế không phải là người nôn nóng nhất mà chính là tiểu Hoàng tử. Tiêu Lĩnh mỗi ngày ít nhất đến Khôn Ninh Cung ba lần, mỗi lần tới chỉ hỏi một chuyện là khi nào có thể nhìn thấy muội muội.
111
Năm Vạn Xương thứ ba mươi tám, tại Long gia Vệ Quốc công phủ.
"Thần Thần, thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Hay chúng ta đừng nói với cữu cữu, ta sợ ông ấy sẽ tức giận mà chém ta.
112
Cảnh Cùng năm thứ 5, lớp học trong cung.
Sau khi Tiêu Duệ sinh ra cả triều văn võ đều ngóng trông phu thê Hoàng đế sớm có thêm đệ muội cho Thái tử.
113
Cảnh Cùng năm thứ chín.
Tiêu Thu Thần ở nhà nuôi con nhàn rỗi đến nhàm chán, liền dâng tấu xin Hoàng đế muốn thay triều đình tiến hành di dời dân.
114
Cảnh Cùng năm thứ mười bảy. Ở Cố phủ.
Cố An Chi có chút hối hận, ba năm trước đây tại đại hội săn bắn, hắn không nên làm chuyện lỗ mãng như vậy.
115
Cảnh Cùng năm thứ mười chín.
Màu đỏ hỉ sự tràn ngập Đông Cung. Đôi nến long phượng đang cháy trong phòng hoa chúc chiếu sáng đôi mắt đen của Tiêu Duệ.
116
Cảnh Cùng năm thứ hai mươi.
Hoàng đế đột ngột băng hà.
Tiêu Thu Thần vội vàng từ Nam Dương chạy về Thượng Kinh, cũng không kịp thấy được mặt hoàng huynh lần cuối cùng.
117 Chuyện Tiêu Duệ mang thai thực ra không phức tạp, xử lý cũng rất đơn giản. Chỉ cần cùng Cố An Chi thương lượng, rồi nói Hoàng hậu sinh, cam đoan cả triều văn võ cùng hoàng thất đều sẽ rất vui mừng.
118
Trường Thái năm thứ tư, tại Càn An Cung.
Phòng Thuyền giơ tay lau mồ hôi trên trán, thấp thỏm bất an mà đi tới trước giường.
Tỉ mỉ bắt mạch cho Tiêu Duệ xong, sắc mặt Phòng Thuyền tốt lên không ít.
119
Trong cung có thêm một tiểu Công chúa, tất cả mọi người mừng rỡ như điên.
Tiêu Minh Xuyên có vận khí không tồi, hậu cung của hắn náo nhiệt hơn so với hai đời Hoàng đế trước.
120
Nghe tin vui mà Tiêu Minh Xuyên hồn bay phách lạc đi tìm Cố Du.
Lúc này Cố Du đang được nhũ mẫu chỉ cách ôm Tiêu Tụ. Thật ra tư thế của Cố Du đã thực chuẩn chỉ là động tác có chút cứng đờ, làm tiểu công chúa không thoải mái, nên luôn cự nự.