41 Tháng năm, Viên Chấn Hào ở Mĩ quốc liên hệ một bệnh viện tốt nhất, chuẩn bị mang thê tử xuất ngoại trị liệu.
Một ngày trước khi đi, đem Bùi Vũ một mình gọi vào thư phòng.
42 Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Sĩ Khải cùng Lưu Mĩ Tuệ bị vài bảo tiêu cứu tỉnh, khi mở mắt ra, Bùi Vũ đã ngồi ngay ngắn bên ngoài cửa lao.
“Trong khoảng thời gian này cảm giác như thế nào?”
Lưu Mĩ Tuệ ngây ngốc lắc lắc đầu: “Ác giả ác báo.
43 Cho dù bị thân phụ dị mẫu tra tấn đến chết, cảm giác Bùi Vũ đối với bọn họ cũng chỉ có hận mà thôi, bởi vì hắn đối hai người kia vốn không có bất cứ tình cảm gì.
44 Kết quả trắc nghiệm khiến Lâm Kiệt kinh hãi, suốt gần bốn năm, hắn lại chưa bao giờ đem Bùi Vũ hướng tới phương diện kia liên tưởng qua, tuy rằng Bùi Vũ có đôi khi hành vi quá khích, nhưng ít ra nói chuyện làm việc đều thực bình thường, hơn nữa hắn cũng không giống những bệnh nhân tâm thần khác phát điên, bề ngoài thoạt nhìn căn bản cùng người bình thường không khác biệt.
45 “Tiên sinh, Lâm thiếu gia đến đây. ”
Hôm nay vốn tâm tình không tốt, mới vừa ở trong phòng giam tra tấn xong Viên Gia Thăng, không tưởng bên này lại có kẻ đui mù xuất hiện, Bùi Vũ trên khuôn mặt đã đen đến trình độ khủng bố, cả lão quản gia đều thấy khiếp đảm mà phóng thấp thanh âm.
46 Viên Gia Thăng vội vàng thay quần áo của Gia Hải, cúi đầu ra khỏi nhà tù, hai người bọn họ chiều cao vốn không kém bao nhiêu, ở hơn nữa trời tối u ám, bảo tiêu ngoài cửa không thấy rõ khuôn mặt, còn cung kính chào hỏi.
47 Kết quả không cần chờ đến ngày hôm sau, vào lúc ban đêm, Lâm Kiệt như núi lửa bùng nổ liền đem điện thoại gọi lại đây.
“Bùi Vũ, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?”
“Không sai, thật là ta làm.
48 Bùi Vũ tâm lý căng thẳng mạnh mẽ mở ra cửa: “Hắn làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết sao lại thế này, ngươi nhanh chóng đi xem đi. ” Bùi Vũ không có thời gian nghĩ nhiều, tùy tay khoác một kiện áo ngủ đã đi xuống lầu.
49 Tất cả mọi người đều nói, Viên nhị thiếu gia đã điên rồi, suốt một năm cũng không bước ra khỏi đại viện Viên gia nửa bước, luôn một mình tránh ở trong phòng nghe một ca khúc đang lưu hành phổ biến.
50 Bùi Vũ ngồi trên ghế ở ban công, dương quang chiếu xuống thân thể càng có vẻ gầy yếu vô cùng, trên mặt một mảnh lạnh nhạt, biểu tình gì cũng không có, cầm trong tay một chiếc lá cây khô dùng plastic ép lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
51 Tro cốt của Viên Gia Thăng cuối cùng vẫn phải hạ táng, tuy rằng không nỡ, nhưng có một số chuyện phải học cách quên đi. Hạ táng ngày đó, Bùi Vũ không có đi, rất xa thấy người trong nhà ôm tro cốt ra cửa, liền cảm thấy giống như có người đem tâm của mình lấy theo, trong thân thể chỉ còn lại một mảnh hư không.
52 Viên gia từ trên xuống dưới ai cũng đều nhìn ra, trong khoảng thời gian này Bùi Vũ thay đổi rất nhiều, không còn đem bản thân ngồi buồn ở nhà, ngẫu nhiên số lần đi ra ngoài cũng tăng thêm, các chi nhánh của công ty hắn cơ hồ đều đi qua một lần.
53 Hoàn hảo nghị lực của hắn đủ cường đại, dưới tình huống như vậy cũng có thể tỉnh táo lại, vẫn duy trì một tư thế cố nén, nửa ngày cũng không dám động một chút, bằng không xác định vững chắc sẽ xảy ra chuyện.
54 “Nhất Thần, ngươi, ngươi đừng làm chuyện điên rồ. ”
“Ta đã nghĩ rất rõ ràng, ta nghĩ muốn ngươi, thầm nghĩ muốn ngươi. ”
Bùi Vũ một trận hoảng hốt, Nhất Thần lúc này ánh mắt thật đáng sợ, tràn ngập sắc – dục: “Nhất Thần, ta khuyên ngươi nhanh chóng dừng tay.
55 Có đôi khi Nhất Thần tưởng hắn nhớ đến phát điên, thậm chí có mấy lần đều cầm lấy điện thoại tính toán đặt vé máy bay trở về, nhưng nghĩ nghĩ sau lại bất đắc dĩ treo điện thoại.
56 Trước kỳ nghỉ đông, Bùi Vũ cấp Nhất Thần một tử lệnh, nếu cuộc thi cuối kỳ thành tích của hắn không thể đạt được ba thứ hạng đầu tiên, sẽ không cho phép hắn về nhà, hai tháng kỳ nghỉ đều phải ở lại trường học bổ túc.
57 Thời điểm Bùi Vũ tỉnh lại còn đang hoảng hốt, một màn tối hôm qua là mộng cảnh hay là hiện thực. Khóc đến ngất xỉu, kết quả vừa ngủ một giấc đã thẳng đến hừng đông, tại địa phương này, ban ngày hay ban đêm cũng không rất rõ ràng, hiện thực cùng mộng cảnh thế nhưng cũng không thể phân chia rõ ràng.
58 Nhất Thần tìm được Lâm Kiệt khi hắn đang trong một quán bar ở Ginza của Tokyo, trong lòng ôm một nam hài số 1 của quán, đùa đến không biết trời trăng, phía trước bày ra một tháp rượu Champagne, trên bàn trà còn mở hơn mười bình rượu quý báu, ngợp trong vàng son, ăn chơi đàng ***, mát mẻ tiêu sái!
(Ginza là một con phố mua sắm nổi tiếng ở Tokyo)
Nhất Thần chưa từng tham gia những trường hợp này, có chút không thích ứng, hoàn hảo dẫn theo hai gã bảo tiêu kinh nghiệm phong phú đi theo, tâm lý cũng không đến nổi hoảng hốt.
59 “Nhất Thần, ngươi căn bản không biết cách làm người của ta, ngươi căn bản không biết ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu, người như giống ta vậy, căn bản không đáng để ngươi yêu!” Đây là một câu nói cuối cùng đêm nay Bùi Vũ nói với hắn.
60 Bùi Vũ lần thứ hai tỉnh lại đã là qua giữa trưa, đập vào mắt là cánh cửa số trong căn phòng VIP cao cấp, sắc vàng nhạt thản nhiên chiếu vào, thoạt nhìn thực ấm áp.