1 Ai cũng có một thời tuổi thơ cấp ba dữ dội.
Tôi cũng vậy.
Vào cái tuần học cuối cùng của lũ học sinh lớp 12, chúng tôi đã lén lút thành lập hội đồng những người thích chơi trội, thích để lại dấu ấn kinh dị của mình tại mái trường sắp sửa chỉ được xem là trường cũ để không chỉ làm tăng tình đoàn kết giữa đám lớp 12 vốn chỉ biết ghẻ nhau mà còn làm cho lũ đàn em khiếp sợ và noi gương.
2 Theo thực tế mà nói, trên đời này tồn tại đến cả tỉ thứ mà khoa học, tâm linh, … các loại không thể nào giải thích được. “Người ta thường sợ những thứ mà người ta không hiểu” – tôi hiểu được điều ấy.
3 Cậu ấy tên Khanh, học lớp 12A12 – một lớp khối chiều ban A trong khi tôi tên Trang, học lớp 12D6 – một lớp khối chiều ban D. Đôi khi, cũng có một sự phân biệt đối xử nhẹ giữa các lớp ban A và ban D nhưng tóm lại, nhờ là cùng học chung khối chiều, tôi có cơ hội gặp cậu ấy nhiều hơn.
4 Khi yêu, người ta thường làm nhiều chuyện mà đến cả bản thân mình cũng không thể hiểu được. Đó chính là bản chất của tình yêu: yêu không lý trí. Bởi vì yêu mà có lý trí, tình yêu sẽ không còn mơ mộng, huyền ảo như bản chất nó vốn vậy nữa.
5 Cấp ba là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi học trò. Nó đối với tôi cũng giống như một chén mắm trong bữa ăn gia đình vậy, không bữa ăn nào tôi không ăn, lần nào ăn cũng ít mà vẫn thấy đủ mặn mà.
6 Thế nào gọi là nhớ? Thế nào gọi là quên? Theo như những gì tâm lý học đã nghiên cứu, có những loại kí ức khiến con người dễ nhớ và nhớ lâu hơn hết thảy mọi thứ.
7 “Mày có nhớ không?” – Chương hỏi tôi.
“Nhớ gì cơ?” – tôi hỏi lại.
“Nhớ nó ấy” – mụ ta lại nói tiếp.
“Mày sắp tốt nghiệp chưa Chương?” – tôi quay sang nhìn cậu ấy.
8 Cậu ấy nói với tôi rằng: “Khóc đi Trang, rồi nước mắt sẽ đẩy mày và con thuyền của mày quay lòng vòng trong vòng xoáy của sự thật“.
. . .
. . .
Những năm tháng cấp 3 của tôi trôi qua hết sức tầm thường và bình dị, tình yêu đơn phương của tôi cũng vậy.
9 Thật sự là câu chuyện đam mỹ ấy làm tôi tụt mút, tụt hạng, tụt sức, tụt đủ thứ đến hằng mấy tháng trời. Nghĩ đến việc ấy, tôi lại không nhịn được mà liếc nhìn khinh bỉ Chương một phát rồi leo lên Trâu phóng về nhà.
10 Thứ bảy, tôi ăn mặc gọn gàng, chải tóc đàng hoàng, khẩu trang kín mít lon ton chạy đến chỗ hẹn của tôi với đàn anh tên Nghĩa ấy. Cậu ấy hẹn ở đầu hẻm nhà tôi.
11 Trên đời này, thứ có thể khiến bạn dằn vặt nhất là gì? Nhiều lắm. Đối với tôi, thứ có thể khiến tôi dằn vặt là vô cùng nhiều, cảm giác biết được Gintama đã hết xuất bản từ lâu mà mình vẫn chưa thể mua hết đủ bộ, cảm giác mà khi tôi sắp mất đi một ai đó mà quên mất nói cho người ta biết rằng họ quan trọng với mình đến thế nào, cảm giác khi mà về nhà sớm mà không hay rằng bữa ấy bố nấu cơm,.
12 Tiếng chuông điện thoại inh ỏi làm tôi giật mình tỉnh, phá tan giấc mơ ngọt ngào của tôi. Tôi mơ gì ư? Tôi lại mơ về ngày trường tôi chơi ném bóng nước.
13 Phải khó khăn lắm tôi mới đỡ được anh Uber tàn tật tên Nghĩa lên xe. Cậu ấy ngồi sau, tôi ngồi trước, không hiểu sao cứ thấy kì lạ thế quái nào ấy. Nghĩ vậy, tôi liền không do dự mà đeo luôn balo sau lưng cho chắc ăn, lỡ giữa đường đang chạy mà có ai tính giở trò lưu manh thì cũng không làm được.
14 Đây là câu chuyện của nhiều năm sau đó.
Cũng không có gì đặc sắc, chủ yếu là tôi và anh người yêu đã bên nhau bền vững được đến tận khi tôi đã tốt nghiệp đại học.
15 Thời học cấp ba, ai mà chẳng có một tình yêu thầm kín. Chương cũng vậy.
Chuyện là Chương có hai thằng bạn chơi thân cực thì thân từ thuở mới bước chân vào trường.