21
Chương 21
"Ưm. . . "-Đông Nghi khẽ kêu lên khi đôi môi bị đôi môi anh bao lấy, bàn tay anh cũng không an phận, liên tục di chuyển xuống thấp hơn thành thục rũ bỏ những thứ không cần thiết quăng đi.
22
Chương 22
Bàn tay nam tính vuốt nhẹ trên bờ vai trần mềm mại, L yêu thương ngắm nhìn Đông Nghi đang nghĩ ngợi điều gì đó, ngón tay di chuyên lên chóp mũi kiêu kỳ búng nhẹ một cái.
23 Chương 23
Những ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ vào cổ tay săn chắc của Hoàng Phong kéo ra, Đông Nghi cẩn thận dịch người thoát khỏi vòng tay của anh rón rén bước xuống giường, nhưng một lần nữa ý muốn của anh không được toại nguyện.
24
Chương 24
Đông Nghi mỉm cười nhìn K đang ngồi đối diện trước mặt của mình: "Vết thương ở tay cô đã khỏe hẳn chưa?"
"Khỏe hẳn rồi!"-K đáp.
Đông Nghi khẽ cười lần nữa: "Cô kiệm lời thật đấy, nhưng tôi bắt đầu thích cô rồi.
25 Chương 25
"A. . . đau đầu quá. . . "-Đông Nghi khổ sở ôm đầu, lần đầu tiên cô uống rượu say, cảm giác còn khó chịu hơn bị cảm ấy chứ.
Đôi mắt lờ đờ nhìn xuống bộ đồ ngủ bên dưới, Đông Nghi không nhớ tối qua cô đã mặc nó.
26 Chương 26
Đông Nghi hài lòng nhìn K mặc bộ đồ ngủ mình mới mua cho cô ấy, dí dỏm nói: "Nhìn chị đã nhiều màu sắc hơn rồi đó. "
K nhìn Đông Nghi cầm một túi đồ trên tay, có chút tò mò hỏi: "Em định đi đâu sao?"
"Tôi qua phòng của chồng một chút.
27 Chương 27
Lần này cái rút tay của Đông Nghi dùng sức hơn lần trước rất nhiều, quyết không để cho Hoàng Phong có cơ hội cầm tay cô nữa. Đôi mắt thoáng dao động trước lời thổ lộ chân thành của anh, nhưng Đông Nghi vẫn là không muốn suy nghĩ quá nhiều chuyện tình cảm vào lúc này.
28
Chương 28
Bàn tay L cố định hai tay Đông Nghi dán chặt lên bức tường lạnh buốt, cúi người xuống, đôi môi mỏng há ra nhắm thẳng đến nụ hoa trên ngực mềm mại của cô ngậm lấy, ra sức cắn mút.
29
Chương 29
K tỉnh dậy đã thấy Đông Nghi nằm trên giường bên cạnh mình, sau một hồi mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cô chợt cảm thấy áy náy, tự trách bản thân đã chủ quan để cho cô ấy phải chịu thiệt thòi vì sơ suất của mình.
30
Chương 30
Chờ cho K hoàn toàn đi khỏi, Hoàng Phong khẽ khàng cất lời: "Chuyện hôm qua tôi nói cùng em hãy quên nó đi, chúng ta hãy cứ tiếp tục như trước kia, có được không?"
Đông Nghi im lặng nhìn anh, đôi mắt thâm trầm tựa như hố sâu không đáy, nét mặt âm lãnh không thể hiện chút cảm xúc nào ra ngoài khiến Hoàng Phong không thể đoán được cô đang suy nghĩ gì.
31
Chương 31
Đông Nghi co rút cơ thể cuộn tròn nằm trong chăn chỉ hé mỗi mái đầu ra bên ngoài, nhìn vào bóng lưng trên giường người khác sẽ nghĩ rằng cô đang ngủ, nhưng lúc quan sát kỹ hơn, đôi mắt nâu thẳm vẫn mở ra đăm chiêu nhìn về nơi vô định nào đó không khỏi dọa người khác giật mình.
32
Chương 32
Hai ánh mắt chạm nhau trong ngỡ ngàng, Đông Nghi không biết nên làm gì vào lúc này cho phải, tay đặt ly nước lên bàn, cô bối rối định lấy hộp khăn giấy trên đó đưa cho K nhưng cô ấy một lần nữa nhanh hơn đã lấy trước cô.
33
Chương 33
Hoàng Phong cúi thấp đầu xuống hơn thu hẹp khoảng cách giữa họ ngày càng cận kề, khóe môi mỏng giương nhẹ lên một đường. Phải rồi, đây mới đúng là người phụ nữ mà anh yêu thương, dù gặp phải khó khăn trắc trở nào cũng không run sợ, lùi bước.
34 Chương 34
Trước khi đi vào căn phòng của con sói này Đông Nghi đương nhiên phải có sự chuẩn bị từ truớc, cô không thể cứ yếu đuối để bị L ức hiếp mãi.
35
Chương 35
Đông Nghi ngồi hẳn lên trên giường bên cạnh L, bàn tay mềm mại thoắt một cái đã cởi xong lớp áo ngủ, phơi bày bộ ngực trần nam tính săn chắc với cơ bắp sáu múi hoàn mỹ, vốn dĩ cô còn định chơi lớn hơn cởi nốt phần còn lại trên người anh, nhưng suy đi tính lại quyết định thôi vậy.
36 Chương 36
Thấy sắc mặt L đỏ bừng lên, cơ thể cương cứng khó chịu, Đông Nghi hài lòng nhếch môi, nhưng nụ cười không kéo dài được lâu thay bằng vẻ lãnh đạm ưu buồn.
37 Chương 37
"Đông Nghi. . . cho tôi được không. . . "-L sớm đã không thể nhẫn nhịn được, những đường gân trên bàn tay nổi lên cuồn cuộn nắm lấy drap giường bên dưới, hô hấp nặng nề.
38 Chương 38
Những tia sáng đầu ngày xuyên qua khung cửa sổ rơi xuống khuôn mặt thanh tú đánh thức Đông Nghi tỉnh giấc. Cô lười biếng nhìn lên trần nhà, mọi việc đêm qua không phải là cơn ác mộng, cũng không phải là giấc mơ, cô và anh là phát sinh quan hệ, còn là cô tự nguyện cho phép.
39 Chương 39
Đôi mắt sắc sảo khẽ nheo lại nhìn vào bản hợp đồng anh vừa đưa cho mình xem, Đông Nghi khẽ cười khinh thường. Cái gì từ việc không được đụng chạm thân thể chuyển thành phải ngủ chung phòng với nhau trong bất kỳ chuyện gì, còn cả khó chịu hay chiến tranh lạnh vẫn phải ở chung một chỗ không được tự ý bỏ đi.
40
Chương 40
Ánh mắt kiều mị nhìn anh oán trách, Đông Nghi từ lúc biết được thân phận của anh đến giờ thời gian trò chuyện với nhau còn ít hơn cả thời gian hai người thân mật, anh có thể hay không để cho cô có thời gian nghỉ ngơi kia chứ.