61 Hướng Viên bắt đầu gạt Lâm Khanh Khanh qua một bên, cô chia tất cả dự án cho mấy người Vưu Trí. Giờ đây Lâm Khanh Khanh còn rảnh rỗi hơn cả Lý Vĩnh Tiêu, thế nhưng tiền lương tháng này vẫn vào tay cô ta không sót một đồng, hơn nữa còn là người được hưởng nhiều nhất trong phòng kỹ thuật chỉ sau Hướng Viên.
62
Tối ngày hôm sau, Lê Thấm đem toàn bộ hồ sơ nhân viên nữ trong công ty về để con trai nhận diện.
Tiểu Hiên nhìn lướt qua từng tấm, mù mờ lắc đầu, “Con không nhớ mẹ ơi.
63
Bữa cơm tối nay không đông người, chỉ có vài nhân viên nòng cốt của công ty.
Có thể thấy là Dương Bình Sơn cũng không ngờ chủ tịch sẽ đến, vào lúc này chỉ đành cười nâng rượu mời, “Sao ngài lại đến đây?”
Tư Đồ Minh Thiên thành thật uống trà đóng hộp Vương Lão Cát mà Hướng Viên đưa, “Ông hỏi gì thế, dĩ nhiên là đi máy bay rồi, chẳng lẽ tôi vượt núi băng đèo đến à?”
Tính khí ông cụ vẫn nóng nảy thế đấy, nói chuyện vẫn rất đả kích.
64
Không chấn chỉnh còn tốt, giờ vừa chấn chỉnh một cái, tất cả được phen mở rộng tầm mắt.
Danh sách khai báo gửi xuống, mạng lưới quan hệ thế nào chỉ cần liếc qua là thấy ngay, ai là cháu gái của ai, ai là cô hai của ai, ai là dượng ba của ai.
65
Cuối cùng công ty cũng đến ngày nghỉ.
Năm giờ chiều, tất cả mọi người của phòng kỹ thuật đồng loạt xuất hiện ở cửa văn phòng Hướng Viên.
Hướng Viên thu dọn đồ đạc, nhấc mí mắt lên, “Làm gì?”
Vưu Trí gãi mũi, muốn nói lại thôi.
66 Trong phòng không bật đèn, chỉ có mỗi một ngọn đèn ở huyền quan hắt ra ánh sáng yếu ớt. Cửa ban công để hở nên gió lùa thổi vào, bầu trời đầy sao lấp lánh, có thể thấy được biểu cảm của đối phương.
67
Hình ảnh trên phim tạm dừng lại, màn hình hắt ra ánh sáng lành lạnh âm u.
Trong căn phòng yên tĩnh tối om, rèm cửa sổ kéo mở, ánh trăng rơi lên chậu hoa đặt nơi bệ cửa, cỏ lan bất động như đang nghiêng tai lắng nghe âm thanh hôn nhau giữa cơn triền miên, vang vọng khắp phòng khách.
68
Hướng Viên ngồi chơi cờ với ông nội, không hề nhắc đến chuyện giữa Gia Miện và Hồ Tư Kỳ.
Ông cụ cũng im lặng, cầm ly trà dán mắt vào bàn cờ.
Đèn lồng thắp sáng, đứng giữa sân nhà lại trông thấy được điểm sáng xa xa.
69
Những người có mặt ở đây đều là đàn ông, chỉ cần nhìn cũng biết đối phương đang nghĩ gì.
Lúc Địch Lãng hai mắt phát sáng hỏi Gia Miện đây có phải là em gái anh ta không, bọn lão Khánh đều toát mồ hôi thay gã, đắc tội Gia Miện cũng được, nhưng nếu đắc tội với Từ Yến Thời thì tối nay có sống nổi không?
Nhưng Từ Yến Thời lại không nghĩ nhiều như vậy.
70
Từ Yến Thời đang định nói anh nghĩ nhiều rồi, thì bất chợt đèn trong nhà vệ sinh tối đi, ngay sau đó lại sáng lên.
Lão Khánh đi ra hỏi, “Sao rồi?”
Một giây sau, anh ta vừa quay đầu lại thì trông thấy Hướng Viên đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, do dự “ơ” một tiếng.
71
“Cái gì đấy?” Lâm Khải Thụy nói đùa, “Hai người nói chuyện cũng dạn quá nhỉ?”
Từ Yến Thời không phản bác, nhắn tin xong thì đặt điện thoại lên hộp tỳ tay, vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài cửa xe.
72
Từ Yến Thời cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, ánh mắt dần tối đi.
Trên sân vô cùng náo nhiệt, chốc chốc lại có người gọi bọn họ đến chơi cùng, nhưng anh chỉ làm như không nghe, mắt nhìn điện thoại cho đến khi khớp xương trắng bệch.
73
Trong phòng thoang thoảng hương nhãn thanh mát, gần giống với hơi thở nam tính trên người anh.
Hướng Viên bị ép ngẩng đầu nhìn anh, cằm bị nắm chặt, hơi thở nóng bỏng phả vào môi cô, là cảm giác bị dồn đến chân tường, không cho cô lùi bước phản kháng.
74
Ghế ngồi được hạ thấp xuống sáu mươi độ, Từ Yến Thời ngả người ra sau còn Hướng Viên nằm trên người anh, đêm tối nặng nề bao trùm nóc xe.
Nghe thấy thế, nụ cười của cô lập tức đông cứng, bàng hoàng nhìn anh, không đáp lời nào.
75
Vốn Hướng Viên không mấy trông đợi vào chuyện này, có lẽ do đã quen với sự thô tục của đám bạn trai cũ rồi nên cô rất khó có hảo cảm về chuyện này. Song khi thời gian dần dần kế cận, trang lịch bay đi ngày qua ngày, càng lúc càng gần ngày 30/5, thì tâm trạng lại bắt đầu phập phồng, sóng lòng trào dâng…
Hơn nữa, vào mỗi sáng sớm khi vừa mở mắt là cô lại vô thức cầm điện thoại xem ngày, im lặng thầm đếm ngược, hôm nay là hai mươi tám tháng tư, còn ba mươi hai ngày nữa.
76 Ngoài cửa sổ bóng cây la đà, bên trong nhà đèn sáng rực, dưới ánh sáng mờ mờ, hai người tình nồng ý mật quấn lấy nhau. Hướng Viên tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, hơi thở ngay ở bên tai, cô ngẩng đầu khẽ nhếch môi, như chú cá nhỏ nổi lên mặt nước chờ được anh hôn.
77
Căn phòng tĩnh lặng như tờ, bên trong không có lấy một ánh sáng cũng như một cơn gió.
Hai người nằm trong chăn cùng sưởi ấm tựa như chiếc lồng hấp lớn, dựa sát vào nhau đến nỗi chảy mồ hôi.
78
Từ Yến Thời ở Mỹ bảy ngày, chênh lệch với thời gian dự tính ba ngày, thế là anh về thẳng Bắc Kinh tìm giáo sư Lương.
Dù lần trước chia tay trong không vui, nhưng giáo sư Lương thấy anh thì vẫn rất mừng, chắp tay sau lưng dẫn người vào nhà, lại dặn vợ đi chợ mua ít thức ăn.
79
Hoàng hôn buông xuống, vùng ngoại ô yên tĩnh đối lập hẳn với cảnh náo nhiệt trong thành phố.
Từ Yến Thời chầm chậm dừng xe dưới lầu, chợt trông thấy bóng người quen thuộc đứng ở đầu ngõ dưới ánh hoàng hôn.
80
Nắng chiều chiếu rọi khiến căn phòng mờ tối ẩm ướt sáng lên.
Hướng Viên vùi vào ngực anh, vì bị cánh tay anh che đi phân nửa nên không thấy rõ tình hình trong nhà, chỉ thấy được một chùm sáng, một đôi chân với đôi giày da kiểu già, lóe sáng lên như một thanh kiếm.