21 “Lý Viện à…” Dương Sóc nhếch miệng, đối với chuyện của cô ả kia cũng không để trong lòng, lưu cô ta lại bất quá là vì báo thù kiếp trước mà thôi.
Có điều cuối cùng cũng là một mối họa, cô ta thiếu chút nữa hại Liễu Phi Dương không phải sao?
“Phi Dương suýt nữa bị cô ta làm bị thương, xem ra là giữ lại không được.
22 Sau khi hai người thân mật một lúc thì song song xuống lầu, dưới lầu, tất cả mọi người đều có mặt, nhìn thấy hai người đi xuống trừ một mình Lý Viện còn lại đều lộ ra nụ cười.
23 Cái “Người quen” này tên là Trần Binh.
Kiếp trước Dương Sóc quen biết đối phương, bởi thời gian gã đi theo mình cũng không ngắn.
Ngày thứ ba sau tận thế… tính ra thời gian cùng đời này đúng là như nhau!
Tên Trần Binh này xuất hiện cũng không phải một người, mà là mang theo cả nhà.
24 Xe một lần nữa xuất phát, khóe miệng Trương Quân khẽ nhếch, vẻ mặt bội phục nhìn Dương Sóc phía sau qua kính chiếu hậu.
“Dương Sóc, tôi vẫn cảm thấy như vậy quá tiện nghi cho bọn họ rồi!”
Trên chiếc xe kia căn bản không nhiều thức ăn, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là gã đàn ông kia cũng vợ gã khiến người khác rất không vui!
Khóe miệng Dương Sóc cũng giơ lên, đời trước gã khiến Cố Diễm bị thương, đời này chuyện gì cũng chưa xảy ra, hắn sẽ không thật sự làm cái gì, nhưng đối nghịch với đối phương một chút thì không thành vấn đề.
25 Thây ma cao cấp kia tiến đến cũng không khiến mọi người đợi quá lâu.
Mà nó tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện một mình, có điều… có lẽ nguyên nhân bởi tận thế vừa đến, mặc dù con thây ma này thuộc loại cao cấp, nhưng vẫn không đến tình trạng có thể chân chính chỉ huy đồng loại.
26 Xung đột bên kia đều dẫn tới ánh mắt đám người Dương Sóc.
Hầu như tất cả mọi người cùng cau mày, nhất là Dương Sóc.
Trong mắt Cố Diễm hiện lên một tia sáng lạnh, thoáng qua tức thì.
27 Vào trong phòng, Cố Diễm vội đỡ Dương Sóc ngồi xuống giường. Căn phòng này đã từng được thu dọn qua, ít nhất bề ngoài tương đối sạch sẽ.
“Anh thế nào rồi? Không sao chứ?” Trong mắt Cố Diễm tràn đầy lo lắng.
28 Khi Cố Diễm cùng Dương Sóc tỉnh lại đã là chín giờ sáng ngày hôm sau. Muộn như vậy mới tỉnh, có thể thấy được hai người đều mệt mỏi. Mà bọn họ có thể ngủ đến lúc này mới tỉnh tự nhiên cũng là do không có ai quấy rầy.
29 Cố Diễm bảo đưa y một cái thử xem, sau khi tiếp nhận tinh hạch y liền thật sự thử.
Cũng không cố ý lựa chọn tư thế gì, chẳng qua là tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó một tay nắm lấy viên tinh hạch kia, một tay khác tùy ý để trên đùi… hai mắt nhắm nghiền.
30 Lần nữa lên đường, vào trong xe, nhìn vùng giữa chân mày Cố Diễm còn chưa giãn ra, Dương Sóc cười kéo tay đối phương.
Cố Diễm hơi mím môi, quay đầu nhìn Dương Sóc.
31 Trực tiếp một chút sao, thanh niên nghe vậy không khỏi nở nụ cười, “Được, tôi trước tự giới thiệu, Thôi Nguyên, tên tôi. ”
Sau đó, thanh niên cười nhìn đám người Cố Diễm.
32 Chu Châu ngập ngừng cũng khiến Dương Sóc ngẩn người.
Khí tức của kết giới làm sao lại quen thuộc, dù cho hắn vô tri thế nào đi nữa cũng biết, có thể khiến Chu Châu cảm thấy quen thuộc khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.
33 Cố Diễm cùng Dương Sóc tìm nơi an ổn tạm ngừng lại, bọn họ không đi tìm Thôi Nguyên kia, cũng không đến nơi Thôi Nguyên ngụ. Nhưng nơi bọn họ thu xếp khá gần với nơi ở của Thôi Nguyên, ngay tại tòa nhà đối diện.
34 Cũng không phải ảo giác của Dương Sóc, bên trong không gian, Chu Châu xác thực xảy ra kịch biến, cậu ta thực sự từ thực vật biến thành hình dạng con người.
35 Khi tỉnh dậy Dương Sóc cảm thấy thật may mắn. Trước khi ngủ… không, chính xác là hôn mê, trước khi hôn mê hắn mong muốn Cố Diễm có thể tỉnh muộn một chút.
36 Chu Châu xuất hiện, hắn là được Dương Sóc “ra ngoài” mang về. Mà Dương Sóc ra ngoài đương nhiên là bởi vì muốn “hợp lý” mang Chu Châu về.
Chu Châu quả nhiên là bộ dáng thiếu niên, chẳng qua ánh mắt hắn quá mức sâu sắc, sâu sắc đến mức khiến người cảm thấy có chút đáng sợ.
37 Siêu thị xảy ra chuyện gì, Thôi Nguyên cùng mấy người Hồ Lâm cũng không định giấu diếm, bởi vì nơi này rất nhiều người biết chuyện, mà bằng năng lực những người này muốn thu thập một ít tin tức cũng không vấn đề gì.
38 Sau sự kiện đồ án kia, bọn người Cố Diễm cùng Dương Sóc liền đi theo Hồ Lâm trở về theo đường cũ.
Một lần nữa trở lại siêu thị, bọn Dương Sóc còn thu gom một ít vật tư.
39 Có hai đại cao thủ Chu Châu và Cố Diễm bên cạnh, mặc dù thời gian tương đối trễ, thây ma bên ngoài so với ban ngày cũng linh hoạt hơn chút ít, nhưng ở trước mặt thực lực cường đại, những thây ma bình thường không tiến hóa này thật sự không đáng là gì, cho nên, một lần nữa trở lại tháp nước kia cũng không cần thời gian quá lâu.
40
“Dương Sóc!” Cố Diễm hét lớn một tiếng, muốn nhảy xuống theo, nhưng cánh tay lại bị Chu Châu gắt gao níu lại.
“Buông ra!” Âm thanh Cố Diễm lạnh lẽo, nói xong liền muốn bỏ tay Chu Châu ra nhảy xuống, nhưng Chu Châu nắm chặt hết mức, Cố Diễm không thể như ý muốn.