21 Và. . . một lần nữa cánh cửa lại mở ra,một chàng trai người Hàn gốc Trung chững chặc tiến vào bên trong làm bào cô gái điên đảo.
Bộ vest đen cải trắng khá sang trọng với dáng người cao lớn,thường trực trên môi là nụ cười rất tươi.
22
Hye Jin nói chuyện với anh Mẫn Hiền làm tôi không thích chút nào. Tôi luôn có cảm giác bất cứ ai là người thân thuộc với mình mà trò chuyện,tiếp xúc với Hye Jin thì đều bị nó cướp đi hết.
23 - Trung Quốc thân yêu, ta sắp về rồi đây !
Tôi sung sướng reo lên khi đang ở trên máy bay.
- Trật tự giùm đi, xấu hổ quá,nhóc nói cái gì mà to thế? - Jong In nhíu mày hỏi tôi.
24
Vừa xuống xe tôi chạy ngay đến quán kem. Đưa mắt tìm kiếm xung quanh cuối cùng thì cái bóng cao gầy ấy. . . cũng đã xuất hiện.
Ngô Thế Huân đang ngồi đó - chiếc bàn ngay sát cửa sổ.
25 Trời hôm nay thực lạnh, thở ra cả làn khói trắng. Tôi mặc quần jean, chiếc áo len dài có mũ trắng và khoác áo đen bên ngoài. Cổ quấn thêm khăn len khá ấm áp.
26
- Em đúng là rất tinh quái.
Jong In nói khi chúng tôi đi bộ ra quán ăn. Anh ta vừa được nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi.
- Ha ha !
- Bây giờ anh mới biết đấy.
27
- Nam Kinh? - Tôi nhấn mạnh hỏi lại.
- Ừ, lâu lắm bố không về thăm quê mẹ con.
Bố tôi đề nghị ngày mai sẽ lên đường về Nam Kinh - quê ngoại tôi.
28 Tôi và Jong In ngồi đó chơi đến tận gần tối mới đi về.
- Đợi anh Mẫn Hiền về rồi cùng đi ăn cơm nhé.
Tôi nói trước khi vào phòng.
- Ok ! - Jong In gật đầu.
29
"Chanyeol còn đợi không?" - Câu hỏi ấy cứ vây quanh đầu óc tôi.
Lúc không có Chanyeol ở bên, tôi đã thấy rất hụt hẫng trống vắng, cảm giác như bị mất đi thứ gì đó quan trọng, cảm giác như bao nhiêu hạnh phúc đã bị cuốn trôi.
30
- Sao mãi không ngủ được nhỉ?
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường. Tự dưng hôm nay tôi nhắm mắt hay mở mắt đếm số đều không ngủ được.
"Bực mình quá, sáng mai là đi trượt tuyết rồi mà không ngủ sớm thì sao mà dậy được cơ chứ?"
- Phải đi chơi điện tử mới được.
31
Gia đình Chanyeol có một căn nhà ở gần khu trượt tuyết nên cả bốn người chúng tôi không cần phải ở khách sạn:
- Hôm nay trượt vui quá.
Jong In nói khi đang đi bộ tới nơi nghỉ.
32 - Sao anh không đuổi theo con bé?
Tôi nhẹ nhàng hỏi.
- Người mà anh cần ở bên,cần phải đuổi theo chỉ có thể là em. - Anh nhìn tôi, ánh mắt chất chứa nhiều điều.
33
“Chuyện này… thật sự… không còn cách nào cứu vãn sao?”
Giọng nói của co Seo Ji rất kiên định, họ bắt đầu từ khi nào? Từ lúc bố mẹ chia tay?. . .
34
- Vào trong nghỉ đi, anh phải về rồi.
Anh Mẫn Hiền nói khi đưa tôi về đến cổng nhà.
- Vâng, anh về nhé. Nhớ giao hẹn của anh em mình đấy. - Tôi vẫy tay chào anh rồi chạy vào nhà.
35
- Này, tối nay nhớ cái hẹn của chúng ta đấy.
Chanyeol đi qua tôi nghiêng đầu nhắc khẽ.
- Được rồi mà.
Hôm nay - Valentine
- Em sắp xếp xong chưa?
Anh Mẫn Hiền vào phòng tôi hỏi.
36
"Xin anh. . . đừng tha thứ cho em. . . "
- Anh hát tặng em một bài đi. - Tôi ngẩng lên yêu cầu anh hát.
- Em muốn nghe bài gì ?
- Seven years of love.
37
Tia nắng bắt đầu len lỏi đâu đây,không gian bỗng chốc sáng bừng. Bao ngày u ám cuối cùng ánh mặt trời cũng đã xuất hiện. . .
Căn phòng ấm áp đến lạ thường,ánh sáng chiếu thẳng vào mọi vật, kể cả anh - Park Chanyeol.
38
Sáng sớm, trời vẫn còn tối cùng hơi sương ẩm ướt, Bạch Hiền chạy vụt ra ngoài bắt taxi. Cậu không biết mình đang làm gì? Cậu chỉ biết mình rất nhớ anh.
39
Thấm mệt, Chanyeol tùy tiện chọn lấy một quán coffee để ngồi nghỉ ngơi. . .
Bước vào quán, một mùi hương nhè nhẹ của café bao quanh, mệt mỏi cũng khẽ tan đi.
40 3 giờ sáng. . .
'Ò e. . . ò e. . . ò e. . . . ' [Cái nhạc chuông =)))) ]
Nghệ Hưng lười nhác vươn tay tắt âm thanh phiền phức phát ra từ điện thoại.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 50