21 Một đôi mắt rất đẹp? Đẹp? Không, phải nói là bởi vì đôi mắt kia có đủ tàn nhẫn quang mang nên mới vô cùng xinh đẹp.
” Chủ tử……” Bên cạnh cung nữ thật cẩn thận mở miệng, hiện tại nàng không nên ở chỗ này, vì vậy luôn phải cẩn thận.
22 Lãnh Phong Lam cùng Lục Vũ Hạo không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, Lục Vũ Hạo ngầm hiểu – nơi đây không nên ở lâu, rời đi trước mắt là quan trọng nhất.
23 Sa Trầm Thanh nhìn thấy Lâm Tư Nguyên tựa hồ phi thường thống khổ, hừ lạnh một tiếng, khoác thêm cẩm bào xoay người bước đi, trước khi đi còn phân phó xuống,” Mang xuống hảo hảo dạy dỗ, trẫm không thích sồ nhân ngây ngô.
24 Kim Thành hai hàng lông mi dài cực kỳ xinh đẹp ngước lên, liền thấy hiện tại vững vàng đứng ở trước mặt nàng là Thủy Nguyệt Hàm cũng cảm thấy tự hổ thẹn.
25 Lãnh Phong Lam phá lệ khẽ cười một chút, thấp giọng nói,” Hắn đã từng phát thệ, sẽ không phản bội ta. ”
Lãnh Lam lại thần bí mà nắm lấy tay Lãnh Phong Lam,” Chúc mừng người tiên hạ thủ vi cường.
26 Có thể do Lục Vũ Hạo vẻ mặt suy tư quá nghiêm trọng, khiến Lãnh Lãm gắt gao nắm lấy y phục hắn lo lắng có thể hội mất đi Lục Vũ Hạo, mọi suy nghĩ đều viết lên mặt hắn.
27 “…… Ngươi đến xem. ” Lãnh Phong Lam nắm lấy tay Lục Vũ Hạo, hướng tường thành mà chạy tới, phất tay ra lệnh cho binh lính gác thành lui xuống, mặt trời chiều ngả về tây.
28 ” Ngươi nói…… Mỗi ngày?” Lục Vũ Hạo như con cá chép từ giường bật dậy, trừng lớn ánh mắt vả vả vào miệng lại dùng ánh mắt kì quái nhìn Lãnh Phong Lam,” Ha ha thế này đi.
29 ” Cáp? Thời điểm đó không phải ngươi thích Mộ Dung Dung sao?” Lục Vũ Hạo hỏi.
“…… Nói ra thì đúng là thế. Nhưng tại trong lòng ta hình ảnh hắn không thể xóa đi được.
30 Lục Tiểu Mục cho tới bây giờ chưa từng bị chấn động thị giác mạnh mẽ đến vậy, tự nhiên giờ phút này hình ảnh kia cứ in sâu trong đầu. Lãnh Lam trên người toàn nước khiến hắn lạnh khẽ run lên, lại ngượng ngùng vì y phục bị nước vào khiến cho trong suốt.
31 Tuy rằng từng có may mắn nhìn thấy Lục Vũ Hạo sử dụng “năng lực”, nhưng lần này cũng không vẫn là không thể tưởng tượng. Chén trà, bình trà bay tán loạn xung quanh Lục Vũ Hạo.
32 ” Thực khủng bố. ” Lục Vũ Hạo nuốt nuốt nước miếng.
” Đúng vậy. Chính vì vậy người nào đối địch với hắn sẽ bị hắn diệt khẩu, nhưng Địa Hỏa quốc từ trên xuống dưới đều tôn sùng hắn như thần linh.
33 Thật sự ấm áp.
Đây là cảm giác trong lòng Lãnh Phong Lam, không đúng không đúng, đây là cảm giác của Lục Vũ Hạo đang chôn mình trong lòng Lãnh Phong Lam.
34 ” Kia, kia, kia nếu, nếu ta bị chộp tới giải phẫu, có phải là liền vĩnh viễn trở về không được?” Lục Vũ Hạo giống như là kéo lấy người cứu mạng, cặp mắt vô tội trong veo chăm chú nhìn bằng hữu.
35 Ngựa của Sa Trầm Thanh không biết bị cái gì hù dọa, tiến về phía trước hai bước bỗng nhiên lại hoảng sợ,” Hu–!”
Ngựa bị kinh động, rống to hơn. Tựa như là sợ hãi trước sát khí mà không dám bước tới.
36 Binh lính có chút không rõ, nhưng vì sợ sự tàn nhẫn của Sa Trầm Thanh nên lập tức cúi đầu lĩnh mệnh lệnh, trong lòng cầu nguyện cho người vừa bị chỉ đích danh, ai…… Dù sao cũng sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.
37 Tình huống trước mắt là, Lục Vũ Hạo tay chân bị trói trên giường lớn.
Khóe miệng run rẩy nhìn Sa Trầm Thanh đang cầm một đĩa hoa quả bước đến, từng miếng hoa quả được đẩy vào miệng mình.
38 Người bình thường lúc tức giận sẽ làm gì?
Là đập chén trà?– đúng vậy, Sa Trầm Thanh trước mắt liền đập hai chén trà.
Nhưng đại quân của mình bên kia không biết bị thế lực ngầm nào tập kích nên chưa đến được địa điểm thuận lợi ở Thủy Nguyệt quốc, mật thám báo về bốn vạn đại quân của Lãnh Phong Lam tình thế hết sức nguy cấp.
39 Thân là Hoàng đế, cho dù gặp chiến tranh loạn lạc, tướng sĩ trước hết đều chiếu cố hắn. Hắn đột nhiên cảm giác nếu mình không phải Hoàng đế thì hắn sẽ không có gì cả.
40 Thiếu niên sắc mặt bình tĩnh, Sa Trầm Thanh trong lòng loạn nhịp — hắn không hiểu vì sao tâm loạn, hắn nhớ lại chính mình đã cắt gân tay Lâm Tư Nguyên, nhưng người trước mắt lại chính là người cứu mình thoát chết!
” Thưa bệ hạ.