41 Từ lúc đại án lần trước phát sinh đến nay đã qua sáu tháng, thành phố D gần đây lại trở về cảnh gió yên sóng lặng như xưa, từ lãnh đạo đến công chúng, bao gồm toàn bộ thành viên tổ trọng án cũng rơi vào trạng thái đã rảnh là rảnh đến chết luôn.
42 “Thấy hai người cùng đi nghỉ phép, tôi còn tưởng — bảy năm sao, thật đáng tiếc, người tốt như Công Tôn Sách, đi theo cậu bảy năm, cậu lại vẫn như cũ không chịu nói tiếng nào.
43 Lăng Sở Sở gây chuyện xong chạy đi. để lại hai kẻ bị sét đánh toàn thân mặt đối mặt, ngẩn người giơ mắt nhìn đối phương. Chừng nửa phút sau, Bao Chửng hồi thân, mới ý thức được Lăng Sở Sở mới dùng một câu nói đã đem bí mật mình giấu ở đáy lòng suốt 10 năm nói ra.
44 Qua chừng một phút, Triển Chiêu ngẩng đầu, đối lại ánh mắt chăm chú của Bạch Ngọc Đường, hơi ngạc nhiên. Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn người, khoảng cách hai người gần quá, gần đến mức chuyện 4 mắt nhìn nhau thế này dường như có chút ý vị mập mờ không rõ.
45 Nhận thấy vòng tay mình một lần nữa trống không, Bạch Ngọc Đường mất hứng liếc Triển Chiêu một cái, ủy khuất bĩu môi. Triển Chiêu hơi bất ngờ, khổ sở xoa xoa cái trán, tự nhiên cảm thấy mình vừa làm sai cái gì.
46 Lăng Sở Sở híp mắt, rồi lại như ảo thuật, không biết từ đâu lấy ra một thanh Chocolate thật lớn nhét vào tay Triển Chiêu, “Về sau cứ kêu chị Sở Sở, tiểu Triển Chiêu, cậu không biết chị là con gái một trong nhà, từ nhỏ đã ganh tỵ với những người có em trai lanh lợi, đáng yêu rồi.
47 Cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt ánh lên vẻ kiên định, “Giờ chúng ta còn có chuyện phải làm, chúng ta phải tóm được hắn ra. ”
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Chuyện này cứ giao cho cảnh sát bọn tôi làm đi.
48 , “Nếu hỏi tôi cái vấn đề này, tình yêu là vấn đề khó hiểu nhất thế giới. Trong dòng chảy không gian và thời gian, gặp nhau sớm một chút hay trễ một chút đều không thể sinh ra tình yêu, vậy mà trong một khoảnh khắc đúng lúc, hai người liền yêu nhau.
49 Lúc nhìn thấy hình Dương Quân trên tờ căn cước giả, Triển Chiêu đột nhiên xúc động, gật đầu một cái như đang suy nghĩ chuyện gì. Bạch Ngọc Đường đứng bên hỏi cậu vì cái gì lại làm ra vẻ mặt như thế, Triển Chiêu đáp, bởi vì mặt tên Dương Quân này chính là dạng công kích điển hình.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triển Chiêu cũng không vì bị cắt lời mà cảm thấy khó chịu, cậu cau mày suy nghĩ trong giây lát, sau đó do dự nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tôi có thể đi nói chuyện với hắn một chút.
51 Triển Chiêu chau mày, đôi môi đỏ thắm mím lại, lẩm bẩm nói, ngón tay thon dài trượt trên màn hình điện thoại của Bạch Ngọc Đường, đôi mắt không ngừng di chuyển, thể hiện tốc độ đọc nhanh của cậu.
52 Bạch Ngọc Đường càng cười vui vẻ ơn, “Vậy sao? Đáng tiếc, tôi không thể nói cho cậu biết. ”
“A? Tại sao?” Triển Chiêu mất hứng cau mày.
“Vì cậu không phải cảnh sát, trước khi vụ án kết thúc, mọi chi tiết phá án đều không thể công khai.
53 Nhật ký Triển Chiêu
Gia đình hạnh phúc đều giống nhau, gia đình bất hạnh có nhiều loại bất hạnh.
—– Lev. Tolstoy
Ngày 12 tháng 2 năm 2013, trời xanh.
54 3 án 5 đã bắt đầu !!!!!!
“Bao đại ca, sao tôi không thấy Bạch Ngọc Đường đâu cả?”
Bao Chửng nhíu mày, phát hiện ánh mắt tò mò của Triển Chiêu, bất đắc dĩ thở dài, “Vì vài chuyện trước đây, trong lòng Tiểu Bạch bị ám ánh tâm lý với chuyện nổ bom, nên tôi cho cậu ta nghỉ phép, bây giờ chắc cậu ấy đang ở nhà đây.
55 Bình thường khi Triển Chiêu nghiêm túc đều vô cùng có sức thuyết phục, Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng chuyên nghiệp trăm phần trăm kia của Triển Chiêu, khóe miệng không nhịn được cũng nhẹ giương.
56 Lúc Triển Chiêu đang thầm làu bàu, vị tiên nữ tỉ tỉ đã đến bên cạnh bọn họ, trên mặt cô không cười, nhưng lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng rất dịu dàng.
57 Tô Hồng là một cô gái vô cùng hấp dẫn, sự hấp dẫn của cô xuất phát từ khí chất bất đồng với người khác, không giống với đại đa số con gái Triển Chiêu từng gặp qua.
58 “Sao có thể, chẳng qua tôi chỉ chuyên tâm thôi, cũng không phải đồ ngốc. ” Triển Chiêu không vui bĩu môi, rồi lại dùng đôi mắt tròn vo nhìn chăm chú Bạch Ngọc Đường, “Nói vậy anh vẫn cố chấp muốn tham gia hành động lần này sao?”
“Dĩ nhiên, bắt đám vô lại này chính là điểm mạnh của tôi.
59 Triển Chiêu thấy ly trà tinh xảo cũng biết là cho mình, liền ngẩng đầu khỏi cái bàn đầy tài liệu, nhìn Bạch Ngọc Đường cười cười, nói lời cám ơn liền bưng lên uống một hớp.
60 Nói vậy, ba lần trước là diễn tập, lần này mới là chính thức sao?” Tần Giản khinh thường bóp tắt tàn thuốc, đưa tay cầm một phần báo cáo ném cho Triển Chiêu, lạnh lùng nói, “Mở cửa đi đi, chờ thêm hồi nữa, thằng kia sẽ đập hư cửa của tôi đấy.