Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tô Tiểu Thư Và Cố Tiên Sinh 5-6

Chương trước: 3-4



Chương 5 – Bánh bao nhân rau của Dung mama...

Chuyển ngữ – Đặng Trà My

Ngoại trừ việc tăng ca hoặc xã giao cần thiết, cứ đúng giờ, Land Rover của Cố Trầm lại xuất hiện dưới công ty của Tô Tố. Tô Tố nhìn thấy vậy, việc làm cơm tối cũng thuận tay hơn nhiều.

Nhưng ngài Lái Xe chỉ đang phụ trách việc đưa đón hằng ngày, cô Đầu Bếp cũng tự giác một tuần có hai ngày nghỉ. Như đã hẹn, Tô Tố không hỏi Cố Trầm giải quyết ba bữa ngày cuối tuần thế nào, Tô Tố không hỏi, Cố Trầm cũng chẳng bao giờ nhắc tới.

Mặt khác, quan hệ giữa Tô Tố và Lương Diệp dường như cũng có một sự cân đối kỳ diệu nào đó – hai người không gọi điện nhắn tin nhiều, nhưng cơ bản tuần nào hai người cũng gặp nhau một lần vào cuối tuần, cùng ăn cơm, thỉnh thoảng lại đi xem phim. Tô Tố vốn tính đà điểu rất thỏa mãn với sự cân đối này, lại có thể trấn an để mẹ Tô không giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô nữa, hơn nữa Lương Diệp xuất thân hệ tiếng Trung quả thật là đối tượng nói chuyện không tồi. Một câu như thể lơ đãng của anh ta lại thường xuyên có thể kéo dài chủ đề, việc này khiến Tô Tố rất bội phục.

Nhưng sự cân đối luôn là lớp ngụy trang của ông trời, khiến cho bạn không kịp trở tay mới là mục tiêu cuối cùng của ông ta.

Một câu "Tô Tố, hay là chúng ta thử hẹn hò nghiêm túc xem sao?" của Lương Diệp khiến sự cân đối mà Tố Đà Điểu đang hết sức quý trọng tan thành mây khói.

Tô Tố bối rối nói một câu qua loa tắc trách "Để em suy nghĩ chút" rồi liền vội vàng xuống xe, chưa đợi Lương Diệp đánh xe đi cô đã vội lên lầu.

Về đến nhà, Tô Tố ngồi sững sờ thất thần trong phòng khách. Trước mắt cô có hình ảnh như có như không hiện lên, hỗn loạn mà lại mơ hồ, mãi đến khi tiếng Từ Mịch Mịch vang lên bên tai – "Đã lâu vậy rồi, có nhớ cũng chẳng được gì". "Việc này cậu phải tự vượt qua, chẳng nhẽ tốn mất mấy năm còn chưa đủ à?"

Tô Tố đứng dậy tới trước tủ đồ, kéo cửa tủ ra, thùng giấy màu trắng lặng yên nằm đó.

Ngón tay khẽ run, Tô Tố hít sâu một hơi, mở thùng ra.

Một đóa hồng vàng héo khô được đặt cẩn thận trong một chiếc bình thủy tinh, một xấp thư dày được xếp theo đúng thứ tự thời gian, mấy tấm vé xem phim đã phai màu, những mảnh giấy đầy chữ, một chiếc chìa khóa đã mất vẻ bóng loáng của kim loại... Còn có một tấm hình duy nhất.

Tô Tố khẽ cầm ảnh chụp lên, mang nó tới gần trước mắt – Trên tấm hình là một chàng trai và một cô gái sóng vai đứng cạnh nhau, nụ cười rạng rỡ đọng lại, là thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Khóe miệng cô không nén được khẽ cong, nhưng hốc mắt vẫn hơi ướt.

Thả ảnh chụp lại chỗ cũ, Tô Tố lấy điện thoại trong túi áo khoác ra nhắn tin cho Lương Diệp

"Lương Diệp, anh tin vào tình yêu không?"

Lương Diệp trả lời rất nhanh.

"Tin."

"Vậy anh cảm thấy giữa chúng ta sẽ có tình yêu ư?"

Tô Tố kiên nhẫn chờ đợi, điện thoại yên lặng một chốc rồi lại có tiếng báo tin nhắn.

Lương Diệp đáp lại bằng một tin nhắn rất dài.

"Tô Tố, tình yêu là một bó củi trong lòng người, có người đốt cháy hết rất sớm, có người lại đốt hết muộn. Có người đốt được lâu, lại có người nhanh chóng đốt hết thành tro. Cho dù tình yêu có trở thành tro tàn thì cũng đừng quên, vẫn còn có dư âm có thể sưởi ấm."

Quả nhiên anh ta hiểu, Tô Tố cười khổ.

...

Cố Trầm phát hiện ra hôm nay Tô Tố có vẻ là lạ. Không chỉ bữa tối không đạt tiêu chuẩn, có món chẳng có vị gì, có món lại mặn vô cùng, hơn nữa bây giờ cô lại ngồi đó yên lặng ăn cơm trắng, rốt cuộc là thế nào đây?

"Tô Tố..." Cố Trầm buông bát đũa, khẽ chau mày.

"Hả?" Tô Tố hoàn hồn, "Anh ăn xong rồi à?"

Nói xong cô liền đứng dậy thu dọn, không biết là vô tình hay cố ý, cô không để ý đến người đối diện muốn nói lại thôi, còn có đôi mắt không che được vẻ lo lắng.

Một tay cầm đũa, một tay Tô Tố mang chén đĩa lại bồn rừa, không ngờ chén đĩa đầy mỡ, cô không kịp phản ứng, tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, dưới đất bừa bãi hỗn loạn.

Tô Tố chưa kịp suy nghĩ đã vội ngồi xuống, tay còn chưa kịp chạm tới mảnh vỡ, người đã bị Cố Trầm kéo đứng dậy. Đôi đồng tử đen nhánh đã ẩn vẻ tức giận, Cố Trầm không thèm ừ hữ, kéo Tô Tố ra khỏi chỗ chén đĩa vỡ, tìm chổi bắt đầu dọn dẹp.

Tô Tố luống cuống đứng bên tường, ánh mắt vô thức tránh bóng người kia. Cô không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt kia, không muốn thấy anh tức giận, càng không muốn nhìn anh chẳng nói năng gì, chỉ giải quyết hết hậu quả cho mình gây ra.

"Cố Trầm, để em ở một mình đi." Không nên để anh chịu thiệt ngồi đó dọn dẹp cho cô mới phải.

Động tác trên tay Cố Trầm không dừng lại, mấy giây sau anh mới lạnh nhạt nói: "Anh biết rồi, dọn xong anh sẽ đi."

Tô Tố choáng váng, lúc này mới kịp ngớ ra là mình nói linh tinh! Người ta lau dọn mệt nhọc, cô lại còn nói như thế! Nhưng muốn cứu vãn cũng đã muộn, Tô Tố quả thật chẳng biết làm sao!

Mãi đến khi Cố Trầm rửa tay rồi đi ra, Tô Tố vẫn chẳng nói được gì.

Quan hệ giữa cô và Lương Diệp còn đang bế tắc, bây giờ lại chỉ vì câu nói lỗ mãng của cô mà phá hỏng quan hệ láng giềng hòa thuận, Tô Tố chỉ đành cảm thán gần đây đúng là xui xẻo, việc gì cũng trắc trở.

Sáng sớm ngày thứ hai, thái độ của Tô Tố khác thường, từ sớm đã đứng cung nghênh Cố lão gia đại giá ở trước cửa nhà Cố Trầm, còn ý đồ dùng món bánh bao nấm hương thơm ngào ngạt đổi lấy nụ cười của Cố lão gia. Đáng tiếng Cố lão gia không bị bánh bao nhân rau mua chuộc, bình tĩnh tỏ vẻ anh đã ăn sáng rồi. Đang lúc Tố Sai Vặt ngượng ngùng chuẩn bị nhét bánh bao vào miệng mình, Cố lão gia lại mở miệng dát vàng, nói rằng anh quả thật không đành phụ tấm lòng của Tố Sai Vặt, cuối cùng quyết định nhận lấy bánh bao nhân rau của cô, nếu như ăn thử thấy thỏa mãn thì anh có thể xem xét về việc giao quyền quản lí bữa sáng của mình cho Tố Sai Vặt.

Trên mặt Tô Tố ra chiều vui vẻ nhưng trong lòng đã lệ chảy thành sông. Thỏa mãn cái đầu anh ấy Cố Vỏ Quýt, cho anh chút ánh mặt trời, cho anh chút đồ ăn sáng, anh liền cho rằng mama tôi đây là cô gái hiền lành đó à!

----------------------

Chương 6 – Hương vị của nỗi nhớ...

Chuyển ngữ – Đặng Trà My

Lương Diệp ra nước ngoài rồi, không rõ nguyên nhân, chẳng rõ ngày về, thời gian suy nghĩ của Tô Tố bị kéo dài vô thời hạn.

Nói thật ra, Tô Tố vốn chẳng suy nghĩ gì. Bởi vì lúc Lương Diệp gọi cho cô, giọng điệu không hề yên tĩnh như xưa, Tô Tố nghe ra sự vội vàng trong lời anh ta, cũng nghe được sự vội vàng và chờ mong đằng sau đó. Tô Tố mơ hồi cảm giác đợi đến khi Lương Diệp về nước, câu chuyện sẽ chuyển sang một hướng khác, đã vậy thì cô cần gì phải vướng bận đây?

Tảng đá trong lòng đã rơi xuống, Tô Tố cảm thấy như trời thêm xanh, nước thêm trọng, ngay cả Cố Trầm đang gặm xương sườn phía đối diện dương như cũng càng đẹp trai nghẹt thở hơn!

"Cố Trầm này!" Tô Tố nở nụ cười chân thành gọi anh.

Người đối diện ngẩng đầu, đôi mắt đen lóe lên vẻ cảnh giác.

Tô Tố lựa chọn bỏ qua cảm giác phòng bị tràn ngập đôi mắt kia, cười tủm tỉm nói: "Em mời anh đi xem phim nhé?"

Sự thật chứng minh, việc thổ hào sảng khoái mời khách trăm năm khó gặp này quả thật là âm mưu, tính kế mà thôi! Vé xem phim là của Từ Mịch Mịch cho, bắp rang bơ của Cố Trầm mua, việc gọi là mời này thật ra là Tố Lưu Manh muốn quăng chài, vừa xem phim vừa có đồ ăn miễn phí! Ý của Từ Mịch Mịch là muốn Tô Tố và Lương Diệp xúc tiến tình cảm. Ai ngờ Lương Diệp đột nhiên bay tới United States America, mắt thấy vé xem phim sắp hết hạn, Tô Tố liền ủ mưu với Cố Trầm.

Đáng tiếc Boss Tố có bày mưu tính kế thế nào cũng chẳng thể ngờ sau khi phim vừa chiếu, cô đã khóc thét. Đây là phim dành riêng cho các đôi đó! Trong phòng chiếu tối đen, mấy đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp, cảnh nóng khắp muôn nơi, người người quấn lấy nhau, duy chỉ có cô và Cố Trầm ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi nghiêm chỉnh, mắt không chớp lấy một cái suốt hai giờ!

Cuối cùng cũng hết phim, Tô Tố nghiêng cái đầu cứng ngắc sang chỗ khác, cười cười hòa giải: "Thật có lỗi quá, ha hả, là em không cân nhắc chu toàn, không cân nhắc chu toàn..."

Đáp lại cô chỉ có tiếng hừ nhẹ và ánh mắt lạnh buốt như dao.

Thang máy từ từ đi lên, người nào đó phạm sai cố gắng giảm cảm giác hiện hữu của mình, chỉ thiếu nước chui vào góc hẻo lánh nào đó vẽ vòng trò.

"Tô Tố."

"...Vâng?"

Giọng điệu dè dặt thế này, Cố Trầm khẽ than một tiếng trong lòng, đúng là hết cách.

"Ngày mai anh đi công tác, cuối tuần mới về."

"Vâng... Em biết rồi."

Tô Tố vừa đáp vừa chăm chú gật đầu. Hiếm khi nhu thuận như thế khiến Cố Trầm cảm thấy trong lòng mềm nhũn, bèn đưa tay xoa đầu cô.

Chỉ khẽ chạm vào như thế, như một chiếc lông vũ lặng lẽ phớt qua tim ai?

Cố Trầm đi công tác ngày đầu tiên, trên bàn xếp hai bộ bát đũa theo thói quen.

Cố Trầm đi công tác ngày thứ hai, một đĩa sườn xào chua ngọt hương sắc mê hoặc còn thừa hơn nửa.

Cố Trầm đi công tác ngày thứ ba, sữa chua nha đam trong tủ lạnh chẳng có ai hỏi tới.

Cuối cùng cũng nhịn được tới thứ sáu, người nào đó tan việc liền quyết đoán thu dọn đi thăm ba mẹ – nào có cách nào nữa, một người ăn tối đúng là tĩnh mịch, không quen gì cả.

Cố Trầm trở về hôm thứ tư. Đầu bếp biếng nhác tiêu cực hơn một tuần đêm đó lại như hăng máu gà, làm cả bàn đồ ăn.

Mùi thơm của đồ ăn bay tới, Cố Trầm nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, không chèn ép tâm trạng của mình nữa, đôi mắt đen như mực đầy tình ý. Có thể cứ tin rằng thật ra không chỉ có anh nhớ nhung không?

...

Tô Tố ôm laptop ngồi một góc trên sô pha, mê mẩn xem bộ phim hàn đang hot gần đây – Vì sao đưa anh tới!

Điện thoại trên bàn trà bỗng vang lên tiếng ma cà rồng, Tô Tố lưu luyến buông máy tính, bất ngờ là lớp trưởng cấp ba gọi tới.

"Alo?"

"Alo, có phải Tô Tố đó không?" Giọng nữ trong sáng dịu dàng truyền tới.

"Tớ đây, lớp trưởng!" Dường như trở lại những năm tháng cấp ba, cô chợt thốt xưng hô trước đây.

"Đã bao năm rồi, chợt nghe cậu gọi thế này quả là không quen!" Tống Quân Trúc cười hờn dỗi.

"Ha ha, trước kia quen gọi cậu vậy, bây giờ đã thành phản ứng bản năng rồi."

Hai người nói nhăng nói cuội mấy câu, Tống Quân Trúc bèn vào chủ đề chính.

"Tô Tố, thứ sáu tuần này lớp chúng ta họp lớp mười năm sau tốt nghiệp đấy."

Thấy Tô Tố không nói gì, Tống Quân Trúc lại thong thả cảm thán: "Hằng năm đều họp lớp, bất giác đã mười năm rồi. Mười năm rồi đấy Tố Tố à, lần cuối gặp cậu đã là chín năm trước. Mọi người ai cũng muốn gặp cậu..."

Tống Quân Trúc nói vậy khiến sống mũi Tô Tố cay cay. Lớp bọn họ là lớp lý, học cấp hai cô học lớp văn. Suốt ba năm sớm chiều ở chung, vậy mà cô vừa bỏ đi đã trọn chín mùa xuân xanh.

"Quân Trúc..."

"Tô Tố, tới gặp mọi người đi. Hơn nữa hôm đó tớ có việc muốn tuyên bố, hi vọng lúc đó cậu cũng ở đó."

Bạn thân nhất của Tô Tố thời trung học trừ Từ Mịch Mịch ra chính là Tống Quân Trúc. Nghe giọng nói mềm mại thân thiết ngày xưa, lời từ chối chẳng tài nào thốt nổi nên lời.

Tô Tố đặt điện thoại xuống, buồn bã đứng trước cửa sổ.

Màn đêm phủ lên lớp đèn đường lung linh trong thành phố.

Thời gian quả là đáng sợ. Không ngờ đã trải qua chín năm rồi, Tiểu Bạch?

Loading...

Xem tiếp: End

Loading...