Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tình Yêu Đan Xen Thời Gian Chương 1

Chương trước: Tiết Tử



Đây không phải là hành trình vì buôn bán mà xuôi Nam

Huynh đệ Thạch gia dẫn theo hai phần ba binh sĩ của Ngạo Long bảo cùng nhau xuôi Nam. Chỉ có các nữ nhân vẫn không rõ nguyên nhân thực sự

Nhiều người toàn bộ chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng liền khởi hành

Thạch Vô Giới trăm loại buồn chán dựa người vào bên ngựa, hai tay vòng trước ngực, thỉnh thoảng có chút buồn bực

Thạch Vô Ngân thì có khí chất hơn nhiều, xoay mặt sang hướng khác, hoặc giả vờ vỗ về ngựa yêu

Ở cửa lớn của Ngạo Long bảo, hai đôi phu thê ân ái đang nói lời từ biệt khó chia lìa

Vợ chồng Lãnh Cương thì không nói gì, thâm tình hiện lên ở trong đáy mắt của hai người. Vô Hà cố nén nước mắt làm cho Lãnh Cương rất không đành lòng

Huyễn Nhi thì ngược lại, vội vàng giúp trượng phu sửa sang lại quần áo đã rất chỉnh tề, lại càng tha thiết dặn dò chuyện ăn uống muốn hắn chiếu cố mình cho thật tốt; Thạch Vô Kỵ cũng chẳng khác gì, ngàn dặn vạn dặn muốn nàng cẩn thận thân thể, chú ý bây giờ mình đang mang thai, mọi việc không nên quá kích động. Thiên ngôn vạn ngữ nói không hết, chỉ sợ để sót cái gì đó

Rốt cục Thạch Vô Kỵ ngừng nói, đột nhiên kéo Huyễn Nhi vào lòng, vén áo choàng lên che đậy thân thể hai người. Hôn sâu lên đôi môi không ngừng khép mở của thê tử

Động tác này rất ái muội! Mọi người không thấy được nhưng cũng đoán ra được

Huyễn Nhi tê dại ở trong lòng trượng phu. Lúc buông áo khoác xuống đã mất đi đoạn phấn khích. Nhưng hai gò má của Huyễn Nhi hồng diễm đã tố cáo mọi người nhiều hơn sự thật. Huyễn Nhi mắc cở chết đi được, nàng vẫn không có dũng khí ở trước mặt mọi người biểu diễn đâu! Hơn nữa… Hơn nữa… Chết tiệt, thế nhưng hắn lại nói ba chữ kia cho nàng nghe vào lúc này, khiến nàng làm sao đáp ứng hắn? Chỉ có thể mang theo lỗ tai khô nóng chôn ở trong lòng ngực của hắn, toàn thân vô lực. Rốt cuộc hắn cũng đã nói

“Nhớ phải nghĩ tới ta, ưm?” Hắn nói nhỏ

Huyễn Nhi yếu ớt gật đầu, không biết người nào từ phía sau đỡ lấy nàng. Ánh mắt nàng đi theo tư thế oai hùng lúc lên ngựa của trượng phu, không rảnh để ý đến cái liếc mắt của Vô Giới. Nhìn trượng phu dẫn đầu đi xa, không quay đầu lại, khoái mã bước đi, rất nhanh dần dần không nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, bóng người biến mất ở đường chân trời… Huyễn Nhi rũ mắt xuống, xoay người nhìn thấy Lãnh Tự Dương và Vô Hà đỡ lấy nàng, còn phía sau là Ngọc nương, khuôn mặt mọi người đều hồng, ai cũng không ngờ được Thạch Vô Kỵ lại to gan ở trước mọi người biểu diễn như vậy. May mắn có rất nhiều người hầu đã sớm rút lui, bằng không Huyễn Nhi thật sự không có mặt mũi nào đi gặp người

Vô Hà cười nhẹ

“Tẩu tẩu, tẩu dạy hư đại ca rồi.

Huyễn Nhi lẩm bẩm

“Hâm mộ phải không! Lãnh Cương sẽ không dám làm như thế, bất quá ánh mắt kia của hắn đại khái cũng tỏ vẻ bực này.

Tiến vào Hạo Nhiên lâu, Lãnh Tự Dương xoay người muốn rời đi, Huyễn Nhi gọi hắn lại

“Lãnh thúc, Vô Kỵ đi vắng, mọi chuyện làm phiền thúc rồi.

“Đây là điều nên làm.” Thanh âm của ông cứng nhắc nhưng lạnh nhạt

Thấy Ngọc nương không tiến vào, Huyễn Nhi lại vội mở miệng: “Lãnh thúc, có một việc nhờ người được không?

“Thiếu phu nhân tận tránh phân phó.” Lãnh Tự Dương chính là không chịu đổi cách xưng hô này

Huyễn Nhi nhìn chằm chằm vào ông nói

“Nương của ta ở một mình rất cô đơn, ta và Vô Kỵ đã thương lượng qua, chờ chàng trở về, giúp nương của ta tìm người gả đi. Người giúp ta chú ý nhìn xem nhân tuyển nào thích hợp được không? Không cần đại phú đại quý, chỉ cần đối xử tốt với nương của ta là được rồi. Người cũng biết, nương ta đi theo Tô Quang Bình không có một ngày tốt lành.

Hình như trông thấy trong mắt Lãnh thúc hiện lên cái gì đó, nhưng lại thấy ông vẫn bình tĩnh vô ba. (không gợn sóng

“Ta sẽ chú ý.

Lãnh Tự Dương đi rồi, Vô Hà trực tiếp nhìn chằm chằm vào Huyễn Nhi

“Tẩu tẩu, tẩu lại đang hành động chủ ý gì phải không? Tình tiết rất quen thuộc nha.

Huyễn Nhi nhíu mày, vênh vênh váo váo nói

“Sử dụng ở trên lửa cháy thêm dầu chính là lần nào cũng đúng đấy! Muội có biết, công công kia của muội không làm được.” (thúc đẩy sự việc tiến triển mạnh và rộng thêm

Hai người cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy Ngọc nương và Lãnh Tự Dương đi cùng một chỗ nói chuyện, Ngọc nương cúi thấp đầu, vì khá xa nên không nhìn thấy diễn cảm. Huyễn Nhi cười đắc ý, chuyện tốt

“Đúng rồi, tẩu tẩu, muội có việc nói với tẩu trước.” Vô Hà đỡ Huyễn Nhi ngồi lên ghế trên, bưng cho Huyễn Nhi một ly trà mới nói tiếp

“Chờ Lãnh Cương từ Giang Nam trở về, bọn muội muốn dọn ra ngoài, muốn đi tới Thiên Sơn. Trước kia Lãnh Cương ở Thiên Sơn vẫn có nhà, cả nhà sư phụ chàng cũng ở nơi đó.

“Sẽ chịu khổ đấy, cuộc sống bên kia không có phương tiện đất phẳng, càng không có nô bộc để cho muội sai sử. Tự mình phải giặc quần áo, nấu cơm, làm ruộng…” Huyễn Nhi trực giác phản đối. Nhìn Vô Hà một thân da mềm thịt luộc, thân thể mảnh mai làm sao chịu được công việc nặng nề? Mặc dù biết Lãnh Cương một thân ngạo khí, phàm là chuyện tổng yếu phải cân nhắc một chút nha

Vô Hà không chút để ý cười ngọt ngào

“Lãnh Cương đã sớm nói với muội rồi. Vốn chàng muốn theo đại ca học cách làm ăn, kiếm tiền để muội có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng mà, đây không phải là chí hướng của Lãnh Cương, chàng yêu thích sơn thủy, thích sự yên lặng. Hành y tế thế, du tẩu khắp nơi là tâm nguyện của chàng. Muội không cần chàng vì muội mà thay đổi tất cả. Muội thương chàng đạm bạc, thương chàng không tranh sự đời, thương tất cả mọi thứ của chàng. Trước kia, muội đã chắc chắn phải gả cho chàng, cũng hiểu được cuộc sống mình sẽ sống, bởi vậy làm quần áo, nấu cơm, chuẩn bị một chút hoa hoa cỏ cỏ không làm khó được muội. Huống chi, Lãnh Cương sẽ không để cho muội chịu khổ, chỉ cần chàng thật tình yêu muội, thì không có chuyện gì có thể xưng là khổ.

So với mấy tháng trước lần đầu gặp Vô Hà, bây giờ nàng rất kiên cường. Huyễn Nhi không nghĩ tới Vô Hà từ nhỏ cẩm y ngọc thực thế nhưng bỏ xuống được tất cả, toàn tâm toàn ý đi theo người mình yêu. Huyễn Nhi rất bội phục, cần phải có tình yêu sâu bao nhiêu, dũng khí nhiều bao nhiêu? Tuy rằng không muốn, nhưng nghe được những lời này thì Huyễn Nhi biết không cần phải nhiều lời. Chỉ cần có tình yêu, tất cả vật chất có thiếu hụt thanh đạm cũng không có cái gì đáng giá để lo lắng, huống chi Lãnh Cương có một thân y thuật tốt, còn sợ Vô Hà bị đói sao

Huyễn Nhi nắm chặt Vô Hà

“Muội thay đổi rồi, Vô Hà. Độc lập, kiên cường, nhưng không mất đi dịu dàng ban đầu. Lãnh Cương thật có phúc. Không giống như tẩu, chọc cho đại ca muội vừa tức vừa vội.

Vô Hà lắc đầu

“Không phải đâu! Từ khi tẩu đến, trong nhà bắt đầu có tiếng cười, có cảm giác gia đình. Nhất là đại ca, bởi vì tẩu đến mà có cảm giác sinh mệnh, tẩu không hiểu sao? Đại tẩu.

Nghĩ tới đại ca luôn luôn nói năng thận trọng, gần đây trên mặt mang theo nụ cười, vẻ mặt ôn hòa hơn. Lúc trước người trong Ngạo Long bảo cảm giác áp bách ngay cả người hầu cũng thường cấm thanh không nói, toàn bộ cao thấp trong bảo lúc nào cũng ở trạng thái im lặng trầm túc. Cho đến khi nữ chủ nhân xuất hiện, đem đến hơi thở hoạt bát hiếu động, bốn phía nơi này đều thay đổi không khí. Nàng không làm bộ, không xử phạt người, lúc hưng trí đến sẽ xách theo một thùng nước cùng nhau quét dọn với người hầu. Người trong bảo vẫn cần cù làm việc như cũ, nhưng trên mặt mỗi người đều có nụ cười

Huyễn Nhi ngược lại vô cùng ngượng ngùng

“Tẩu không có vĩ đại như vậy, nếu như đã nhất định phải ở chỗ này cả đời thì tẩu cần phải sống cho thật tốt, sống một cuộc sống khoái khoái lạc lạc, chỉ như thế mà thôi.

“Đại ca không may mắn như đại tẩu, hai mươi tám năm nay luôn sống một cuộc sống rất khổ sở.” Vô Hà thở dài một hơi

Cái này ngược lại lại khơi mào tò mò của Huyễn Nhi. Nàng biết Thạch gia từng bị diệt môn, nhưng cho tới bây giờ cũng chỉ biết là từng mảnh từng đoạn. Không có nối liền với nhau

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Vô Hà nói

“Mười bảy năm trước, cả nhà muội vốn sống ở Giang Nam, phú giáp một phương, phụ thân khi còn sống cực kỳ hiếu khách, môn khách thực khách ba ngàn có thể so sánh với Mạnh Thường. Trong một đêm sau khi muội hạ sinh được ba tháng, một đám đạo phỉ nhảy vào nhà của chúng ta, giết người phóng hỏa, thực khách thoát được không còn một ai. Lãnh thúc bắt lấy nhị ca, tam ca trốn đến hầm đất, không kịp trở lại cứu đại ca, còn phụ thân bị ba người vây đánh lại phải bảo hộ đại ca, cuối cùng lấy thân mình ngăn cản một kiếm ôm chặt đại ca, chết ở trước mặt đại ca… Sau đó, Lãnh thúc trở lại cứu đại ca, thấy Thạch gia đã vãn hồi vô vọng, suốt đêm cưỡi ngựa chạy nhanh mang chúng ta đến phương Bắc. Nhưng đại ca vẫn hôn mê bất tỉnh, Lãnh thúc tìm kiếm danh y cũng không cứu được đại ca tỉnh lại, đang lúc thúc thủ vô sách thì đại ca lại đột nhiên tỉnh dậy. Nhưng lại biến thành si ngốc, không nói một lời, ai cũng không nhận ra. Trong đêm khuya một tháng sau, chúng ta trú ở nhà tranh nhỏ nấu cơm, đột nhiên đại ca điên cuồng kêu to, nhớ lại tất cả, từ đó về sau trở thành một người khác, không giống một tiểu hài tử cũng không giống người sống, liều mạng đọc sách, liều mạng luyện công, không cười, không nói, cũng không nghỉ ngơi. Nhị ca nói đại ca vốn là một đại vương nghịch ngợm dịu dàng thích cười lại bướng bỉnh, nhưng phụ thân chết đi, huynh ấy bị tổn thương quá sâu quá nặng. Trước khi cừu gia chưa diệt vong, huynh ấy sẽ không lơi lỏng chính mình, hơn nữa sản nghiệp lớn trong nhà, buồn phiền bận rộn, thân là đương gia nhất định sẽ có rất nhiều chuyện phải xử lý. Tẩu xuất hiện thật tốt, đại ca ở trước mặt tẩu hoàn toàn có thể thả lỏng.

Hay là Tô Quang Bình cũng là một trong những đạo phỉ kia? Cho nên Vô Kỵ nói hắn là cừu gia? Đột nhiên, hai mắt Huyễn Nhi trừng lớn! Sắc mặt trắng xanh

“Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?” Vô Hà hoảng sợ, vội hỏi

“Tẩu… tẩu hơi mệt… tẩu muốn quay về Lan viện. Đại ca muội dặn dò, muốn tẩu ăn nhiều, ngủ nhiều.” Huyễn Nhi giả bộ tươi cười, ở dưới ánh mắt của Vô Hà đi đến Lan viện

Trời ạ! Vô Kỵ không phải đi buôn bán! Là đi báo thù đấy! Tại sao nàng lại ngốc đến bây giờ mới phát hiện ra? Huyễn Nhi nửa dựa vào cột giường, ôm lấy trái tim đang đập mạnh. Một mặt là vì cuộc sống khổ sở mà Vô Kỵ đã trải qua, một mặt là vì lo lắng cho chuyến đi lần này của hắn. Hắn mang theo huynh đệ xuất môn, dẫn theo những thủ hạ được huấn luyện có thể so với quân đội cùng nhau xuôi Nam, không mang theo hàng hoá, ngang hông mỗi người lại có binh khí. Vô Kỵ chỉ nói muốn xuôi Nam, là nàng tự cho là buôn bán nên mới không hỏi nhiều, hắn cũng không tính là lừa nàng. Nhưng hắn không nói rõ là có dụng ý gì? Sợ nàng lo lắng? Hay là cho rằng chuyện không liên quan đến nàng? Ôi! Nàng lo lắng chết đi được, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Bởi vì tình hình bây giờ của nàng cũng không thể đi xa, cho dù cưỡng ép xuôi Nam, cũng chỉ có thể tăng thêm phiền toái cho hắn mà thôi. Không thể nói cho Vô Hà biết, chỉ sợ nàng lại lấy nước mắt rửa mặt, cần gì phải có thêm một người lo lắng? Thở dài, trong lòng rối loạn bất bình, chỉ khẩn cầu tất cả bình an, mọi việc thuận lợi

Một cảm giác nhỏ bé xúc động giác quan của nàng, Huyễn Nhi cảm thấy trước ngực nóng lên, vội lôi Bát Quái Thạch trong quần áo ra, tại sao Bát Quái Thạch lại đang phát sáng? Hơn nữa luôn luôn xoay tròn, nghịch chuyển rất nhanh giống như muốn hút hồn phách của người, nàng vội vàng bao chặt Bát Quái Thạch. Không dám nhìn nhiều, nhưng trong không khí lại truyền đến một giọng nói, một giọng nói vô cùng quen thuộc

“Liễu Liễu…

Trời ạ! Giọng nói này là.. là của mẹ

“Mẹ ——

Mới kêu xong, thân thể liền sinh ra đau đớn như tê liệt! Nàng ôm lấy đầu kêu đau, thân thể lại nhẹ lên, nàng mở mắt ra thì nhìn thấy chính mình đã ngã xuống! Trời ạ! Nàng đang thoát khỏi thân thể của Tô Huyễn Nhi! Có một lực lượng khác hợp với linh hồn của nàng, thổi lên trên! Trước khi mất đi cảm giác, một đạo bóng trắng rót vào trong thân thể của Tô Huyễn Nhi

*********

Tràn ngập ở trong không khí chính là hương mì thịt bò, nàng ngửi thầy liền thèm nhỏ dãi ba thước. Có một đôi tay mềm mại ấm áp đang vỗ nhẹ trên khuôn mặt của nàng. Sau đó thanh âm từ ái truyền đến: “Liễu Liễu, con sâu lười nhỏ, đã ngủ ba ngày rồi, mẹ không tin con vẫn còn ngủ được.” Là giọng nói của mẹ

Liễu Liễu? Gọi nàng là Liễu Liễu? Nàng đột nhiên mở to mắt, nhảy dựng lên. Đập vào mắt đều là đồ vật của thế kỷ 20, tivi, giường lò xo, sô pha, một con búp bê vải nàng yêu mến nhất… Đây là phòng của nàng! Căn phòng ở Đài Loan của thế kỷ 20, cùng với mẹ của nàng là Chu Lệ Dung. Nàng kinh hoàng nhìn người xa lạ tóc vàng mắt xanh ở trong gương, người xa lạ kia cũng trả lại nàng ánh mắt kinh hoàng! Ông trời ở đâu, nàng không còn là Tô Huyễn Nhi, mà là Dương Ý Liễu… Không! Cũng không phải là Dương Ý Liễu, có trời mới biết nàng đang ở trong một khối thân thể không biết tên

“Mẹ! Vì sao? Vì sao? Mẹ đang làm cái gì!” Nàng thấy rõ sự thật, nàng đã không còn là Tô Huyễn Nhi, không còn là nữ nhân Thạch Vô Kỵ yêu thương, là trời cao đùa giỡn nàng sao? Hay là mẹ lấy yêu thích trêu chọc làm điểm xuất phát? Không! Nàng không muốn trở về! Không muốn! Nàng khàn giọng nhìn về phía mẹ chất vấn

Chu Lệ Dung bị dao động nhìn con gái! Nàng nhận ra ánh mắt kia! Đó là ánh mắt yêu đương, ánh mắt ai oán vì tình mà khổ sở! Bà nghẹn ngào trực tiếp kêu lên

“Mặc kệ hơn hai tháng qua con đã trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, quên nó đi! Huyễn Nhi, đây không phải là thời đại của con. Người cổ xưa, cuộc sống kia, thế giới kia, mẹ sợ con không quen! Còn mười vị trưởng lão của Linh Dị giới không thể cho phép mẹ phạm phải sai lầm lớn, liên tục muốn dẫn con ra khỏi lịch sử. Nhưng mẹ không chịu, về sau bọn họ thay mẹ tìm được một khối thân thể có từ trường hoàn toàn phù hợp với linh hồn của con, muốn cho con trọng sinh trở lại hiện đại. Trong quá trình, chúng ta có mời tới hồn phách của Tô Huyễn Nhi. Mới biết nàng ta quả thật rất bi thảm, rất thống khổ, không muốn trọng sinh. Ngay cả nàng ta cũng đã nói như vậy. Làm sao mẹ sẽ cho rằng ở bên kia con có một cuộc sống tốt? Liễu Liễu, tất cả làm lại từ đầu. Chúng ta cho Tô Huyễn Nhi ba năm tuổi thọ để bồi thường, nàng ta tồn tại ở niên đại của nàng ta.

Trở lại hiện đại thì như thế nào? Người yêu của nàng không ở chỗ này! Nàng nắm chặt tay của mẹ

“Để cho con trở về! Để cho con trở về! Con yêu hắn! Mẹ! Van cầu người, tiếp tục giúp con một lần, để cho con trở về thay nàng ấy sống tiếp, nếu nàng ấy không muốn trọng sinh, vậy để cho con thay nàng trọng sinh.

Ngày tháng không có Vô Kỵ, cuộc sống trống rỗng đến đáng sợ! Thậm chí cũng đã quên cuộc sống cần phải trải qua như thế nào

“Không có biện pháp! Liễu Liễu, các trưởng lão giúp mẹ là vì không muốn con can dự vào trong lịch sử, bọn họ sẽ không giúp con trở về. Mà mẹ, sớm đã không có năng lực này. Mới hơn hai tháng thôi! Liễu Liễu! Làm sao con có thể đi yêu người khác?” Chu Lệ Dung không rõ, bất quá nhìn con gái chưa từng có bi thương muốn chết, bà đã bắt đầu hối hận khi mang con gái trở lại

“Hơn hai tháng thì như thế nào? Con lập gia đình, yêu chồng của con, mang thai con của hắn, tất cả đã phát sinh, con có thể như thế nào? Cho rằng không thể trở về nữa, yên tâm đi yêu hắn, yên tâm đi tiếp nhận, tính toán cả đời chỉ yêu một mình hắn. Mẹ! Lúc chuyện đến, có thể nói không yêu liền không yêu sao?” Ý Liễu khóc ròng

Đúng vậy, chỉ có người trải qua tình cảm thật sự mới có thể nói ra những lời này, cũng chỉ có tình cảm mới có thể đem mừng rỡ khi trở về hóa thành chia lìa ruột gan đứt đoạn. Con gái của bà chưa bao giờ khóc, thế nhưng bây giờ lại khóc. Chu Lệ Dung đau lòng ôm chặt con gái, bất luận như thế nào, cuối cùng không thể lưu con bé cả đời. Con gái của bà đã tìm được tình yêu, xuyên qua thời không ngàn năm, làm sao có thể dừng lại ngàn dậm xa xôi? Vì con gái còn có cái gì mà không thể làm được? Cho dù cuối cùng bà chỉ có một thân một mình

“Mẹ xin lỗi con, Liễu Liễu. Chúng ta lập tức đi Đại Lục, chỗ ấy có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhất định sẽ có phương pháp đưa con trở về. Tuy rằng luyến tiếc, nhưng làm cha mẹ cũng chỉ cầu cho con gái tìm được hạnh phúc. Chỉ cần con sống tốt, Liễu Liễu, cái gì mẹ cũng sẽ làm.” Chu Lệ Dung nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên, nhẹ lau nước mắt trên mặt nàng

Dương Ý Liễu lại rơi nước mắt mới, cảm thấy mình bất hiếu

“Con xin lỗi, mẹ, con hẳn nên cao hứng khi được trở về, hầu hạ dưới gối người thật tốt, người đã mất nhiều tâm huyết như vậy. Thậm chí mất đi năng lực đặc biệt, đều là vì con… Nhưng con lại ích kỷ như vậy! Con xin lỗi… Thật sự…

Mẹ con ôm chặt lấy nhau, Chu Lệ Dung gượng cười

“Đứa nhỏ ngốc, cho dù con sống ở chỗ này, vẫn không phải lập gia đình sao? Gả ra nước ngoài, gả đi xa, cũng không dễ gặp lại. Được rồi! Không nói những lời thương cảm nữa. Nói cho mẹ biết, là đàn ông thối suất chúng nào bắt cóc trái tim của con gái của mẹ hả!” Bà chống nạnh nhìn con gái

Con gái nhỏ Dương Ý Liễu lộ ra dáng vẻ yêu kiều, dựa vào ở trong lòng mẹ, hai mắt sáng lên lập tức muốn nói đến người trong lòng cho mẹ nghe, vung tay lên, lại thấy một đôi hoa tai bên trong áo nàng rơi xuống

Là Bát Quái Thạch

“Đây là cái gì?” Chu Lệ Dung nhặt lên xem xét. Trực giác nói cho bà biết, đây không phải là đồ vật tầm thường, hơn nữa trong cục đá tản ra năng lượng vô cùng mập mờ! Bà thân là Nữ Vu ngoại hạng, đối với sự vật kỳ dị không biết toàn bộ cũng biết tám, chín phần. Thế nhưng đồ vật này, khẳng định là vô tích có thể tìm ra (không có dấu vết). Hôm qua từ Đại Lục trở về, bà không phát hiện trên người con gái có thứ này. Huống chi nửa tháng tới nay khối thân thể này toàn bộ do bà bảo quản, như vậy thứ này từ đâu mà đến

“Bát Quái Thạch! Làm sao có thể? Làm sao nó có thể trở về cùng với hồn phách của con?” Ý Liễu kêu to, một chén hi vọng đốt đèn lên ở trong lòng nàng

“Bát Quái Thạch gì? Con thấy rồi sao?

Nàng mãnh liệt gật đầu, vội vàng nói

“Đây là truyền gia chi bảo của Vô Kỵ —— chồng của con tặng cho con, thuộc di vật thượng cổ. Vô Kỵ nói nếu như giải thích được bí mật chất chứa bên trong nó liền có thể thông cổ kim, biết tương lai, hiểu thiên cơ, nhưng Thạch gia chỉ đem nó dùng để truyền thừa. Vật này sẽ làm cho tâm thần người khiếp sợ, không thể nhìn lâu, hơn nữa ở thời điểm nhân duyên tế hội nào đó, sẽ sinh ra nghịch chuyển thời không. Vô Kỵ để con mang là vì nó có thể an thai… Nhưng… Tại sao nó lại trở về cùng con chứ?

Lông mày Chu Lệ Dung nhíu chặt

“Nói chung sử dụng thần vật, nhất định có liên quan đến thiên khí linh khí giao nhau, hoặc là ngôi sao, hoặc là triều tịch, hoặc là âm dương luân phiên và những thứ khác. Nếu như không biết phương pháp sử dụng, nó cũng giống như phế thạch, chỉ có thể phát huy một ít tác dụng, càng sợ là phản tác dụng. Có lẽ là nó dẫn con trở về. Bởi vì hội học thuật linh dị thế giới sẽ không có người tới giúp chúng ta. Nhưng sợ là sợ một khi nghĩ sai, ở trong nghịch chuyển thời không, đưa con đến hắc động vũ trụ, khiến con hồn tiêu phách tán… Hậu quả rất đáng sợ. Trừ phi chúng ta tìm được sách vở có liên quan, nếu không không thể thử loạn, hiểu không?” Bà thận trọng dặn dò

Dương Ý Liễu nói

Nhưng Bát Quái Thạch thuộc cất chứa tư nhân, không có người dễ dàng phát hiện, như vậy phải đi nơi nào tìm tư liệu của nó?

Ngược lại Chu Lệ Dung đã tính trước mọi việc

“Phàm là di vật thượng cổ, hoặc là truyền thuyết, hoặc là chân thật, nhất định sẽ có người soạn viết, nhưng niên đại đã lâu, vừa ở Đại Lục khai quật, tư liệu cũng nhất định ở Đại Lục. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Đại Lục, sẽ tìm được thôi, cùng lắm thì đến từng gian sách báo tìm kiếm.

Treo Bát Quái Thạch vào lại trước ngực con gái, ít nhất, trước mắt có một con đường dễ đi, lợi dụng lực lượng thiên nhiên trời đất mang con gái đi, các trưởng lão cũng không phản đối nữa

Nhưng mà… Bát Quái Thạch thật sự có thể mang con gái bà trở về sao?

Cái này thật sự là làm cho người ta nổi giận. Nhưng nàng sẽ không buông tha! Dương Ý Liễu nhẹ nhàng ôm “mẫu thân” của nàng. Hiện tại nàng nhất định phải hảo hảo tìm hiểu nhân sự trong gia đình này, kết cấu cùng nguyên nhân Tô Huyễn Nhi coi thường mạnh sống của mình… Thanh lọc yết hầu, phát hiện nóng bỏng không hề mãnh liệt nữa, đã hơi có thể phát ra thanh âm khàn khàn.

“Ông ta… Muốn con lập gia đình, nếu con không xuất giá, ông ta sẽ tiếp tục đánh người có phải không?”

Mỹ phụ nhân bi thương gật đầu, trong mắt vung lên kinh hách sợ hãi.

Trong nhà này, nàng cùng nữ nhi bị cô lập. Từ trước đến nay các nàng dựa sát vào nhau mà sống, bất lực đối lập với nước mắt. Hiện giờ hai tay của nữ nhi đem nàng vòng lại bảo hộ. Phụ nhân không có thời gian nghi hoặc loại hành động bảo hộ này, chính là tham lam hấp thu cảm giác an toàn của hai tay truyền đến.

Mỹ phụ nhân giả bộ dũng cảm mở miệng:

“Bất luận hắn đối với mẫu thân như thế nào, Huyễn Nhi, đừng đáp ứng ông ta đi làm chuyện thương thiên hại lý, ông ta muốn con điều tra thân thế của Thạch công tử, muốn con trộm sổ ghi chép của hắn. Phụ thân con là muốn hại hắn…”

“Phụ thân con?” Dương Ý Liễu kinh hô thốt ra, cắt đứt lời nói của phụ nhân trung niên. Ông trời! Nam nhân đáng sợ kia vậy mà chính là phụ thân thân sinh của Huyễn Nhi, là trượng phu của mỹ phụ nhân!

Mỹ phụ nhân không phát hiện kinh ngạc không tin trong khẩu khí của nàng, tiếp tục nói xong lời nói bị ngắt ngang: “Thạch công tử này, lần trước mẫu thân gặp qua hắn một lần… là một người thập phần đáng sợ. Nếu hắn biết con gả cho hắn là vì mục đích kia, chắc chắn đem con đang sống đánh chết. Phụ thân con rất bất công, nữ nhi khác ông ta không chọn, cứ muốn con đi chịu chết, tuyệt không nhớ nhung cốt nhục thân tình… Ông ta, ông ta thật là một cầm thú lãnh huyết vô tình! Huyễn Nhi, nếu con không phản bội Thạch công tử, thân là thê tử của hắn, tất nhiên hắn sẽ không làm nhục con. Gả đi đi! Không cần bận tâm mẫu thân, cuộc sống ở bên kia nhất định tương đối tốt.” Nói xong nàng lại chảy nước mắt.

Dương Ý Liễu cảm thấy toàn bộ thân thể đều khôi phục tri giác. Lấy khăn tay ra lau nước mắt cho mẫu thân. Đi tới niên đại này đã cố định vô pháp thay đổi sự thật. Như vậy, hiện tại nàng muốn làm duy nhất, chính là đem vị phụ nhân đáng thương này cứu ra địa ngục trần gian. Để nàng có cuộc sống tốt, bất kể như thế nào nàng nhất định phải làm điểm này.

“Nương, người hãy nghe con nói, con sẽ gả đi, hơn nữa nhất định sẽ đón người qua đó sống…”

Đột nhiên cánh cửa bị vô lễ5 đẩy ra, cắt đứt lời nói chưa nói hết của Dương Ý Liễu. Bốn nha hoàn áo xanh vây quanh mỹ nhân tiên lệ tiến vào. Hồng y mỹ nhân một mặt nuông chiều, đầu tiên là vượt qua phụ nhân liếc mắt một cái, cười lạnh. (5: không gõ cửa mà đã tự tiện mở cửa)

“Ngọc nương, tại sao khuôn mặt sưng thành bánh bao lớn vậy?”

“Cửu tiểu thư, van cầu ngươi, Huyễn nhi vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất suy yếu…” Ngọc nương cố gắng ngăn cản hồng y mỹ nhân hay bắt nạt nữ nhi, chỉ kém không có dập đầu cúi lạy, nhưng trên mặt lập tức lại hiện đầy tân lệ (nước mắt mới chảy xuống).

“Tránh ra!” Hồng y mỹ nhân không khách khí đem Ngọc nương đẩy qua một bên.

“Ngươi đến làm cái gì?” Dương Ý Liễu vội vàng nâng Ngọc nương dậy. Khẩu khí lạnh lùng trấn định kiềm chế vốn là mọi người chưa từng thấy qua, ngay cả hồng y mỹ nữ cũng sửng sốt.

Từ trước đến nay, niềm vui duy nhất của Cửu tiểu thư Tô gia Tô Hồng Hương chính là bắt nạt tiểu muội như thiên tiên tuyệt sắc này, rất thích nhìn nàng khóc đến co lại thành một đoàn. Tô Huyễn Nhi hôm nay dường như chừng mực, nhưng còn chỗ bất đồng lại nói không nên lời! Một dạng bé nhỏ, một dạng xinh đẹp —— xinh đẹp khiến người khác oán hận!

Sau khi Tô Huyễn Nhi thành niên, công tử danh môn tới cửa cầu thân nhiều vô số kể, khiến cho bốn tỷ muội chưa xuất giá khác của Tô gia thiếu người hỏi thăm. Ngay cả nam tử ngưỡng mộ Tô Hồng Hương cũng đối với Tô Huyễn Nhi mất hồn, lại càng không thể tha thứ, cho nên Tô Hồng Hương đối với nàng quả thực hận thấu xương.

Nhìn thấy vẻ mặt của hồng y nữ tử âm ngoan, nghĩ cũng biết cùng với lão nhân kia không thoát được quan hệ, thật sự là cùng một khuôn mẫu. Bất quá, nàng không còn là Tô Huyễn Nhi trước kia bị lăng nhục lại không dám phản kháng.

Tô Hồng Hương cười chói tai nói:

“Chúc mừng ngươi chết không thành nha, Tô Huyễn Nhi. Trượng phu kia của ngươi chính là đệ nhất cự phú của sáu tỉnh Bắc đấy! Thạch Vô Kỵ kia có danh xưng là ‘Tu la phương Bắc’. Nghe thấy danh hiệu6 hù dọa này cũng biết hắn là một kỳ nam tử7 không thấy nhiều. Tiện nhân ngươi vừa lúc cùng hắn ghép thành một đôi. Đừng tưởng rằng sau này gả cho hắn sẽ giống như hoa thơm đem ngươi cung lên, cả đời cẩm y ngọc thực. Người phương Bắc đều lấy thê tử chiêu đãi khách nhân, một trăm nam nhân dùng chung một nữ nhân. Gả ngươi đi là muốn đi làm kỹ nữ, không phải làm đại thiếu nãi nãi! Thực sự cảm tạ ngươi chết không thành, nếu không sẽ trở thành là ta phải gả cho ma quỷ kia. Thực cám ơn ngươi nha, tiểu tiện nhân!” Nàng chờ xem nước mắt Tô Huyễn Nhi chảy thành sông.

(6: tên và biệt hiệu

7: nam tử hiếm thấy)

Nhưng mà, Tô Huyễn Nhi không có. Tô Huyễn Nhi tân sinh đối với loại lời nói hăm dọa trống rỗng ngây thơ này khinh thường phản ứng, lạnh lùng mở miệng:

“Nói xong rồi sao? Nói xong rồi xin mời đi ra ngoài. Ta còn có chính sự muốn tìm Tô lão gia thảo luận.” Cho dù hiện giờ nàng đã thành Tô Huyễn Nhi, cũng đừng nghĩ nàng sẽ mở miệng gọi lão nhân kia là phụ thân.

“Ngươi, nữ tiện nhân này!” Tô Hồng Hương mở miệng mắng xong muốn giương tay đánh người.

“Dừng tay!” Lão nhân xuất hiện ở cửa hét lớn một tiếng.

Tô Hồng Hương dừng tay, dậm chân một cái xoay người mà đi.

“Đến thư phòng, ta đem chuyện cần làm nói rõ cho ngươi.” Trong mắt lộ vẻ chán ghét cùng đắc ý đối với mẫu nữ các nàng! Đắc ý đối với một đôi mẫu nữ tay trói gà không chặt đúng là vẫn còn khuất phục ở dưới dâm uy (lạm dụng uy quyền) của hắn. Sau khi Tô Quang Bình chạm đến ánh mắt của Huyễn Nhi không khỏi sửng sốt; đó là một đôi mắt lạnh lùng không sợ hãi. Là ảo giác đi! Nữ nhân yếu đuối kia không có khả năng sẽ có một đôi mắt như vậy! Không có một nữ nhân nào sẽ có loại ánh mắt này, hắn xoay người đi ra ngoài. Biết Tô Huyễn Nhi sẽ đuổi theo phía sau.

Thời điểm đi theo phía sau, Dương Ý Liễu vội vàng quan sát bốn phía đại trạch Tô gia. Đình đài lầu các, hòn non bộ, hoa viên, nước chảy, cầu nhỏ. Sở trường hết sức xa hoa, nhưng lại dung tục không chịu được. Nhân gia giàu có ở cổ đại đều là như thế sao? Mỗi kiến trúc đều là nước sơn màu vàng, thật sự chói mắt.

Cái gọi là thư phòng, có thể là nơi rất bần cùng. Vài cuốn sách đặt ở trên bàn sách, vách tường bốn phía treo đầy các danh họa triều đại… Thực sự không tệ, có bức tranh của Vương Duy, có bút tích thực của Nhan Chân Khanh, có thư pháp của Vương Hi Chi… Toàn bộ treo cùng một chỗ, tác phong đều tham tạp, thật sự dung tục đến buồn cười.

Tô Quang Bình ở trên lụa trắng viết chữ nghiêng lệch, xem ra trình độ văn tự của hắn cùng với một học sinh tiểu học bắt đầu học chữ không sai biệt lắm.

“Trướng bổn”8 —— hắn đem hai chữ bảy lệch tám xoay đưa đến trước mặt nàng, trong khoảng thời gian ngắn nàng nhìn không ra, hỏi: “Đây là cái gì?” (8: là sổ ghi chép tiền vốn, còn gọi là ‘quyển sách’)

“Một khi ngươi có phương pháp tiếp cận thư phòng của Thạch Vô Kỵ, phàm là trên thư bản (= quyển sách) có hai chữ này, ngươi đều phải lấy ra cho ta, quyển sách này đại biểu cho hắn.”

Xem ra, hắn đang ngấp nghé tài sản của người khác đi! Tô Quang Bình lại còn nói tiếp: “Ta muốn ngươi tìm hiểu thân thế của Thạch Vô Kỵ, chú ý hắn cùng với những người nào lui tới, còn có, xác thực hắn có bao nhiêu sản nghiệp. Quan trọng nhất, ta muốn một phần bản đồ địa hình của ‘Ngạo Long Bảo’. Bất kể như thế nào nhất định phải tìm được.”

“Ngạo Long Bảo?” Nàng không rõ.

“Tòa thành của Thạch Vô Kỵ, nơi hắn ở. Ngoan ngoãn chiếu theo lời của ta đi làm, bằng không nương ngươi liền nếm mùi đau khổ.” Hắn mở miệng lại là lời đe doạ.

Dương Ý Liễu khẽ nhíu mày, nói ra yêu cầu của nàng:

“Nếu như ta làm theo toàn bộ, ngươi có nguyện ý buông tha nương của ta hay không? Ta muốn nhận nàng ở cùng.”

“Chỉ cần ngươi an phận, ta sẽ buông tha nàng.” Tô Quang Bình thuận miệng nhận lời, nhưng ở trong lòng cười lạnh, há có chuyện tiện nghi như thế? Dụ dỗ nữ nhân ngốc này mà thôi.

“Đi xuống đi! Để hạ nhân hảo hảo trang điểm một phen, ngày mai phải xuất giá.”

Dương Ý Liễu xoay người rời đi. Trong lòng cũng có tính toán.

**********

Đó là một nghi thức rất đơn giản.

Thạch Vô Kỵ phái Thạch Vô Giới đến thay mặt cưới tân nương. Ngay cả toàn bộ cổ lễ (lễ nghĩ cổ xưa) đều miễn, sau khi qua loa lạy thiên địa cũng không lưu lại một chút liền đem tân nương lên xe ngựa, bảo là muốn trực tiếp quay về sáu tỉnh Bắc! Không có yến khách, không có thông báo thân hữu, không có náo nhiệt. Chỉ trừ bỏ trên cửa lớn có chữ “Hỷ” ra, toàn bộ im lặng như ngày thường.

Tô gia cưới qua hai tức phụ, gả qua năm nữ nhi, đều phô trương bốn phía, khắp nơi tỏ rõ xa hoa giàu có cùng tiền vốn hùng hậu của bọn họ. Còn lúc này đây, nữ nhi xuất giá chính là bá chủ thương nghiệp của sáu tỉnh Bắc, lẽ ra càng phô trương hơn. Sao biết hai nhà thế nhưng đều vô thanh vô tức, phương thức đối đãi Tô Huyễn Nhi cũng là nghênh thiếp, bán tỳ (nghênh đón thê thiếp, bán nô tỳ).

Ngọc nương trốn ở trong phòng khóc sướt mướt, ấm ức vì nữ nhi.

Trên mặt Tô Quang Bình là nụ cười giả tạo đắc chí vừa lòng.

Bốn tỷ muội chưa gả của Tô gia âm thầm may mắn mình không phải là tân nương, cũng vui sướng khi nhổ đi cái đinh trong mắt, xem ra nàng chỉ gặp qua cuộc sống thảm hại mà không phải là sung sướng.

Tô gia Đại phu nhân, Nhị phu nhân cũng vui vẻ vội vàng giúp nữ nhi của mình tìm kiếm lựa chọn hôn nhân thích hợp, thiếu Tô Huyễn Nhi, còn sợ nữ nhi của mình không ai muốn sao?

Loading...

Xem tiếp: Chương 2

Loading...