Tình Yêu Bị Độc Chiếm Chương 8
Chương trước: Chương 7
Phùng Hiểu Linh tiếp tục nuốt nước bọt! Thượng đế minh giám, nàng thật sự hy vọng bản thân có thể ngất xỉu ngay bây giờ, "thật sự chỉ là.....ơ, đụng nhè nhẹ một cái, vả lại tôi còn rất khống chế sức lực, không.....không làm bể đèn bàn." (PP: đèn mà bể chắc người nằm trong bệnh viện rồi)
"ồ?" âm thanh của hắn khẽ nâng cao, hô hấp ngày càng áp sát nàng, ngay cả nhịp tim của nàng cũng ngày càng nhanh!
"ngoài ra, tôi còn kéo anh lên sofa, để anh nằm....thoải mái chút." Nàng tiếp tục ý đồ làm nhẹ tội của mình, không hề phát hiện ra Sái Dã đứng một bên đang cười thầm.
"cho nên?"
"cho nên anh đương nhiên là........" nàng ngẩn đầu, định tranh thủ phóng thích vô tội, lại bởi vì nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn phóng to trước mặt mình mà đôi tay run rẩy.
Rào!
Âm thanh nước uống bị hất đi vang lên thập phần chói tai trong phòng hội nghị.
Quần áo màu nhạt đầy những chấm chấm thức uống màu nâu, không những trên quần áo, trên mặt, trên tóc, cũng ướt sũng.
Trời! Nữ nhân này chết chắc rồi!
Sái Dã có chút không nhẫn tâm nhìn thấy thảm cảnh của đối phương.
"a! xin.....xin lỗi, tôi không cố ý! Mặt anh cách tôi quá gần, tôi.....tôi.....tôi......" Phùng Hiểu Linh biểu tình sắp phát khóc. Phải làm sao đây? Toàn thân hắn đều dính đầy vết thức uống, hơn nữa, bộ dạng hắn trông rất đáng sợ, nhìn cứ như muốn đánh ngươi vậy.
Tội lần trước còn chưa thanh toán, cộng thêm tội lần này, nàng xem như một thân lãnh hai tội. Dù cho hắn muốn đánh chết nàng cũng không phải là chuyện lạ.
Hàn Âm Diệc mặt không biểu tình nhìn Phùng Hiểu Linh.
Hắn căn bản không có làm gì, từ đầu tới cuối, người sợ hắn là nàng, người tạt nước ngọt cũng là nàng, người sắp phát khóc cũng là nàng!
"im miệng!" hắn bất nhẫn nói.
Nàng thút thít.
Không được rơi nước mắt." Hắn không thích bộ dạng nàng khóc, khó coi chết đi được.
"ò." Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt sắp tràn ra từ khóe mắt.
"tôi căn bản không làm gì cô, quần áo dơ thì dơ rồi." Hắn mười ngón tay đan vào mái tóc ướt trước trán, vuốt ngược về sau.
Chỉ như vậy?! Sái Dã đứng một bên há hốc ngạc nhiên. Hàn không đánh ngươi nữ nhân này bán sống bán chết, hoặc là trực tiếp quăng cô ta từ cửa sổ lầu 26 này xuống, chỉ là....nói một câu không có gì rồi cho qua?
Động tác tiêu diêu mà ngang tàng, hắn cứ như một con hắc báo, bên dưới vẻ ngoài cao quý hoa lệ ẩn chứ nguy hiểm chí mạng.
Phùng Hiểu Linh ngơ ngẩn nhìn Hàn Âm Diệc, hắn nói như vậy có nghĩa là——tha thứ cho nàng?
Hắn—–quả là một người tốt! Nàng không nên chỉ vì một đoạn MV mà có thành kiến với hắn. Hít một hơi, nàng cố gắng lấy dũng khí nói: "tôi, tôi giúp anh lau sạch nhựng vết dơ này!"
Nàng nói rồi lấy ra một tờ khăn giấy, lau những vết dơ trên người Hàn Âm Diệc.
"không cần đâu." Hắn lắc đầu.
"nếu không lau đợi khi khô rồi những vết dơ này sẽ rất khó giặt." Tay nàng nắm lấy áo hắn.
"tôi nói không cần! Giặt không sạch thì bỏ đi."
"nhưng quần áo anh trông có vẻ rất mắc, nếu bỏ đi thì lãng phí quá."
Trong lúc hai người một níu một kéo, chỉ nghe thấy "bựt bựt bựt" vài tiếng, một dãy nút áo hoàn toàn bị rơi hết.
Nút áo màu thẫm lăn cả xuống đất. Chiếc áo vét vốn dĩ trên người hắn nay đã trượt xuống vai, lộ ra bả vài và ngực khiến người khác không khỏi hoang tưởng.
Thật......gợi cảm!
Phùng Hiểu Linh há hốc miệng, cảm thấy hô hấp bắt đầu nhanh dần. Bộ dạng bây giờ của hắn có thể dễ dàng khiến nữ nhân phạm tội. (phạm tội gì không cần Phi Phi nói chớ nhở ^^).
Còn Sái Dã một mực đứng một bên xem kịch hay cũng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hóa thạch. Xé....xé quần áo! Nữ nhân này cư nhiên xé quần áo của Hàn.
"tôi.....tôi không cố ý!" Phùng Hiểu Linh vội vàng nói. Ông trời ơi, cứ tiếp tục nhìn như vầy nàng sẽ chảy máu mũi mất. Tuy nhiên......nàng đúng là sợ hắn nhưng không có nghĩa là nàng không có mắt thẩm mĩ.
"tôi biết." Hắn quét nhìn nàng một cái.
"Hàn tiên sinh, Sái dã tiên sinh, thật ngại quá, đã để hai người đợi lâu." Âu Khải Ly đẩy cửa bước vào phòng hội nghị, mới đi được hai bước đã bị cảnh trước mắt dọa đến ngẩn người.
Ông ta......nhân viên của ông ta đang làm gì vậy nè? Cảnh trước mắt như là cảnh cường bạo. Hàn Âm Diệc quần áo không chỉnh tề té ngã xuống đất, lộ ra bả vai còn đầu mối tai họa hai tay đang chạm vào ngực của đối phương, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể chuẩn bị sói ăn thịt cừu.
"Phùng Hiểu Linh, cô đang làm gì vậy?" Âu Khải Ly chỉ cảm thấy phía trước đen thui. Kim chủ của công ty, hy vọng của tương lai ơi! Mĩ cảnh hợp tác tựa hồ càng ngày càng xa vời.
"lão đại....." đầu mối tai họa nước mắt đầm đìa quay đầu lại, bộ dáng tội nghiệp nói: "làm sao đây?"
Làm sao đây? Có trời mới biết.
Âu Khải Ly bây giờ xúc động tới mức muốn siết chết Phùng Hiểu Linh!
"Hàn tiên sinh, thât sự không ngờ có việc như vầy xảy ra, nếu như cần bồi thường gì, xin cứ nói." Cùng là trong phòng hội nghị, Âu Khải Ly thầm cầu mong vị kim chủ này đừng nổi giận.
Còn Phùng Hiểu Linh đứng sau lưng Âu Khải Ly vẫn cả mặt lộ vẻ không biết phải làm gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn Hàn Âm Diệc tuy một thân thảm bại nhưng vẫn khí định thần rỗi (=bình tĩnh như không có gì xảy ra)
"Hiểu Linh, mau xin lỗi đi!" Âu Khải Ly nhắc nhở.
Nàng hồi thần lại, nhanh chóng cúi người 90 độ, "xin.....xin lỗi, Hàn tiên sinh, việc khi nãy......đều là lỗi của tôi, hy vọng anh đừng....đừng......để bụng."
Xem tiếp: Chương 9