Tinh Thần Châu Chương 860
Chương trước: Chương 859
Chương 860: Vay tiền mua đỉnh núi
"Ai nói chỉ có một mình ta làm chưởng môn?" Dược Thiên Sầu không quan tâm hơn thua nhìn hắn. Vừa vặn đối diện ánh mặt trời, hí mắt chậm rì rì nói: "Không phải là còn có ngươi sao?"
Vi Xuân Thu ngưng ế không nói gì, phát hiện vẻ mặt Vân Bằng và Vạn Cách Di đều hồ nghi nhìn mình, lúc này nghiêm mặt nói: "Dược Thiên Sầu, Thiên Hạ thương hội gì đó của ngươi đừng kéo lên trên đầu ta, ta đối với phá thương hội của ngươi không có một chút hứng thú."
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu né tránh ánh mặt trời, nhìn lưu quang lên xuống khắp trên trời dưới đất, chậm rãi nói: "Vạn sự đều là chưa từng có, nhưng nên đến lúc có sẽ có...Chưởng môn như ta nên đến lúc chiêu chút thuộc hạ...Đang nói ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, nhìn quanh đỉnh núi thấy đàn đàn kiến trúc, ngạc nhiên hỏi mấy người: "Thương hội khác đều có đỉnh núi, địa bàn của ta ở nơi nào?"
Mấy người nhìn nhau, Vạn Cách Di thản nhiên nói: "Tự nhiên phải dùng tiền mua."
"Còn muốn ra tiền mua? Không phải vừa mới nộp năm trăm ức thần phẩm linh thạch sao?" vẻ mặt Dược Thiên Sầu khiếp sợ nói.
"Không bỏ tiền ra mua cũng được." vẻ mặt Vi Xuân Thu trêu tức: "Còn có một biện pháp là thương hội liên mình cho phép, nếu như ngươi nhìn trúng địa bàn nhà ai, có thể dùng danh nghĩa chưởng môn nhân của Thiên Hạ thương hội hướng chưởng môn đối phương khởi xướng khiêu chiến. Dựa theo quy củ của thương hội liên mình, cho phép chưởng môn song phương khiêu chiến lẫn nhau, chỉ cần ngươi đánh thắng chưởng môn đối phương, đối phương sẽ nhường đỉnh núi của họ đi ra, như vậy ngươi không cần dùng viên linh thạch nào."
"Ách...Vậy cũng được?" Dược Thiên Sầu không biết nói gì, có chút lo lắng hỏi: "Mua đỉnh núi cần bao nhiêu linh thạch?" Hiện tại hắn tự nhận không có khả năng đi khiêu chiến chưởng môn nhà khác, cho nên cũng không dám trông cậy vào việc tiết kiệm tiền.
Vi Xuân Thu giành trả lời trước, rất quả đoán vươn một ngón tay nói: "Một trăm ức thần phẩm linh thạch...Nếu như ngươi không muốn trả tiền, lại không muốn khiêu chiến chưởng môn thương hội khác, vậy học theo bọn họ đi." Nói xong chỉ tay về hướng quảng trường thật lớn vờn quanh dãy núi, nơi đó hằng hà người bán hàng rong bày quầy hàng nho nhỏ, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, bảo Dược Thiên Sầu đi bán hàng vỉa hè như bọn họ.
Thần tình Dược co quắp, cắn răng nói: "Hiện tại lão tử tốt xấu cũng đường đường là chưởng môn Thiên Hạ thương hội, há có thể làm ra chuyện bày hàng vỉa hè, ta xem việc này giao cho ngươi đi làm, hàng hóa bày bán ta thay ngươi chuần bị cho tốt, không cần ngươi quan tâm."
Vân Bằng và Vạn Cách Di cùng trành về hướng Vi Xuân Thu, vẻ cười trên mặt Vi Xuân Thu chợt cứng đờ, một lúc lâu mới nghẹn ra một câu nói: "Ta đi? Dựa vào cái gì a!"
"Không dựa vào cái gì, bởi vì ngươi đáp ứng qua phải giúp ta." Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nhàn nhạt nói: "Nếu như ngươi không muốn bày hàng vỉa hè, ta cũng không miễn cưỡng, trước tiên ngươi đưa một trăm ức thần phấm linh thạch cho ta mượn, đến lúc đó ta sẽ trả lại ngươi."
"Một trăm ức?" Vi Xuân Thu trợn tròn mắt nói: "Ta căn bản nhìn không thấy quang can chưởng môn như ngươi có hi vọng kiếm được tiền, cho ngươi mượn một trăm ức có khác gì múc nước đem đổ? Tự ta dùng linh thạch còn không đủ, một hai ức ta còn có thể miễn phí tặng cho ngươi, một trăm ức thì không bàn nữa."
Con mắt Dược Thiên Sầu sáng ngời, hắn vốn chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng từ trong lời nói của đối phương có thể nghe ra, đối phương ra vẻ có thể xuất ra một trăm ức, hắn ho khan một tiếng nói: "Cao thủ có tu vi như ngươi, xuất ra một hai trăm ức hẳn là không thành vấn đề, về phần năng lực kiếm tiền của ta, ngươi căn bản không
Cần lo lắng, thử nghĩ ta có khả năng xuất ra năm trăm ức đăng ký thương hội, còn sợ không trả được cho ngươi một trăm ức sao?"
Vi Xuân Thu lắc đầu nhanh như trống bỏi, cự tuyệt nói: "Nếu ngươi tài lực hùng hậu, cần gì phải đánh chủ ý với ta, ta đã thật nhiều năm không có thu nhấp, một mực sống bằng tiền dành dụm, ngươi muốn mượn tiền thì tìm người khác đi! Thí dụ như Vạn Cổ Thông cũng rất có tiền, ngươi không phải có quan hệ không cạn với họ hay sao?" Ngón tay hắn chỉ Vạn Cách Di.
Vạn Cách Di mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cho rằng cái gì cũng không nghe cái gì cũng không biết, việc này không quan hệ gì tới ta. Dược Thiên Sầu nhìn hắn, lần thứ hai thò tay đòi tiền Vạn cổ Thông hắn sẽ không làm, tục ngữ nói chọc người nóng nảy sẽ cắn người, không có khả năng luôn bắt một nhà mà lấy, vạn nhất bức người ta nóng nảy, đến lúc đó không may là chính mình, chuyện ngu xuẩn này không thể làm.
"Vi bức vương, ngươi đáp ứng qua giúp ta." Dược Thiên Sầu lần thứ hai cường điệu điểm này.
Vi Xuân Thu lập tức kháng nghị: "Đáp ứng qua giúp ngươi là không sai, nhưng ngươi không thể lấy vốn liếng của ta ra cho ngươi chơi đùa a! Ngươi xem ngươi làm đều là chuyện gì? Không ngờ lấy ra năm trăm ức mua chức chưởng môn để làm, đầu óc ngươi...Ta cũng không muốn cùng ngươi điên, ta cũng không điên nổi, bởi vì ta không rộng rãi như ngươi."
Vạn Cách Di đứng một bên trong lòng đang phỏng đoán quan hệ giữa Vi Xuân Thu và Dược Thiên Sầu, mà Vân Bằng lại yên lặng quan sát, đồng dạng cũng đang suy nghĩ quan hệ giữa Vi Xuân Thu và Dược Thiên Sầu là chuyện gì xảy ra. Một người có thể tiện tay xuất ra năm trăm ức thần phẩm linh thạch còn dám càn quấy với Vi Xuân Thu, mặc cho ai cũng sẽ không xem hắn là một tán tu Hóa Thần kỳ bình thường.
"Cho ta mượn một trăm ức, một năm sau trả lại ngươi một trăm năm mươi ức." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt nói.
Vân Bằng và Vạn Cách Di có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, lợi tức này đích thật là quá cao, cao đến có mức thái quá.
"Ta không.., không..." Lời cự tuyệt trong miệng Vi Xuân Thu chợt dừng lại, hàm râu chuột trên môi giần giật, trong ánh mắt lóe ra vẻ hoài nghi hỏi: "Ngươi xác nhận cho ngươi mượn một trăm ức, một năm sau có thể đưa cho ta một trăm năm mươi ức." Lợi nhuận quá cao làm hắn thật quấn quýt.
Dược Thiên Sầu cười cởi xuống túi trữ vật trên thắt lưng, đưa cho hắn nói: "Ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi xem xong bên trong rồi hãy quyết định có cho ta mượn hay không."
Vi Xuân Thu hồ nghi tiếp nhận túi trữ vật vừa nhìn, tùy tiện kiểm tra một chút, hai mắt lập tức trợn trừng, lập tức cấp tốc kiểm tra đồ vật bên trong một lần.
Chỉ thấy bên trong có một đống lớn tiên thảo, từng gốc giá trị xa xỉ, tày tiện lấy ra một gốc đều giá trị quá ức, bên trong ít nhất phải có hơn một ngàn ức. Vi Xuân Thu gian nan nuốt nước bọt ngẳng đầu nói: "Những thứ này...
Dược Thiên Sầu lập tức đưa tay cắt đứt, túm túi trữ vật trở về, cười nói: "Ngươi xem qua là được, lời vô ích đừng nói lung tung, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi cho mượn hay không?"
Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể đem tiên thảo đưa ra một ít để đổi lấy một trăm ức linh thạch, thế nhưng bây giờ hắn còn chưa muốn đem việc trong tay mình có đại lượng tiên thảo để lộ ra bên ngoài. Cho nên hắn ở tại Tiên giới đăng ký thương hội, giống như tẩy tiền đen, cần một nơi để tẩy trắng. Thương hội buôn bán bình thường, trong tay có tiên thảo bán ra cũng rất bình thường, cũng không ai có thể nói được gì.
Mà hắn cũng không phải chỉ muốn vay tiền Vi Xuân Thu bởi vì là không còn biện pháp nào khác, then chốt chính là bên người hắn đang cần một cao thủ bảo hộ. Một trăm ức vay một năm, trả tới năm mươi ức lợi tức, hắn cũng không phải có tiền mà
Không có địa phương tiêu xài, then chốt chính là vì muốn dùng lợi ích buộc chặt Vi Xuân Thu, đem hắn kéo lên thuyền trộm mới là chuyện ổn định nhất. Nhờ vào thủ đoạn mồm mép và uy hiếp không phải là kế lâu dài.
"Cho mượn!" Vi Xuân Thu dị thường quả đoán một ngụm đáp ứng xuống tới, cấp tốc lấy ra một thủ trạc trữ vật, trước khi đưa cho Dược Thiên Sầu còn không quên nói: "Ta nói trước, nếu ngươi dám gạt ta, đừng trách ta trở mặt."
Vân Bằng và Vạn Cách Di nhìn nhau, không biết thái độ Vi Xuân Thu vì sao lại chuyển biến triệt để như vậy, nhưng khẳng định có liên quan tới thứ mà Dược Thiên Sầu đưa cho hắn xem. Cũng chính bởi vi điều này, vật trong túi trữ vật rất hấp dẫn hai người, thế nhưng dựa theo ý tứ Dược Thiên Sầu, tựa hồ không muốn cho người thứ ba biết, hai người chỉ đành đem lòng hiếu kỳ nghẹn lại trong bụng.
"Nhân phẩm của ta chính là bảo chứng tốt nhất." Dược Thiên Sầu tiếp nhận thủ trạc vừa kiểm kê vừa khoe khoang, con số không sai, không nhiều cũng không ít. Hắn cảm thấy mỹ mãn đeo lại trên cổ tay, con mắt nhịn không được quét mắt nhìn bốn phía, ra vẻ đang lựa chọn đỉnh núi.
Nhưng nhìn một hồi, liền thấy chân mày hắn cau lại, hắn phát hiện những địa phương nhìn thấy chung quanh đều đã bị người chiếm lấy. Nhất là chung quanh quảng trường, là đoạn đường phồn hoa nhất. Ánh mắt hắn dừng trên đỉnh núi của Vạn cổ Thông, đưa tay chỉ chỉ vòng vòng nói: "Những nơi chiếm cứ chung quanh này có phải là đại phái bài danh hàng đầu của Tiên giới?"
"Không sai, những môn phái bài danh hàng đầu của Tiên giới đều tụ tập tại đây, càng đi ra ngoại vi, thực lực môn phái càng thua kém. Giống như ngươi mới đăng ký Thiên Hạ thương hội cũng không tính là gì, sợ rằng chỉ có thể ở ngoài cùng. Bất quá nếu như sau này thực lực ngươi đủ cường đại, sẽ có cơ hội bài danh ở phía trước." Vi Xuân Thu rất chăm chú giảng giải. Không có biện pháp, hiện tại hắn đã đưa ra một tuyệt bút tiền, tự nhiên hi vọng Dược Thiên Sầu sớm ngày kiếm được đồng tiền lớn, sau đó có thể trả lại cho mình, cho mình cũng có cơ hội phát một bút.
"Xem ra cũng chỉ có thể trước tiên tìm một đỉnh núi có thể thông qua được một chút, trước tiên đánh cờ hiệu Thiên Hạ thương hội ra hãy nói. Đi! Tuyển địa bàn." Dược Thiên Sầu gọi Vi bức vương cùng nhau rời đi, hai người khác cũng chủ động đi theo.
Bên trong Mê Huyễn Tiên Thành bao phủ một tầng vân vụ nồng đậm, hiển nhiên nơi này cũng bị đại trận bao trùm, ở trên cao mặc dù không thể nhìn trộm tình hình phía dưới, thế nhưng khác với phòng hộ đại trận mà Dược Thiên Sầu kiến thức tại nhân gian, nơi đây có thể tùy ý ra vào, không cảm giác có bất luận điều gì cản trở.
Cả nhóm bốn người bay khắp giải đất quanh thân Mê Huyễn Tiên Thành, giải đất sát biên giới đại trận có nhiều đỉnh núi trống không ít, nhưng cũng không làm cho Dược Thiên Sầu thỏa mãn. Nhưng địa phương núi tốt nước tốt đều đã sớm bị người chọn đi, cuối cùng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chọn một tòa núi cao có một thác nước lớn. Mấy người vừa rơi xuống, lập tức có một gã kim bào nhân hiện thân, dị thường nhiệt tình bắt chuyện với mấy người, thái độ rõ ràng khác hẳn những người khác trong Tiên cung.
Trải qua sự âm thầm giới thiệu của Vi Xuân Thu, Dược Thiên Sầu mới hiểu được, kỳ thực bên trong mỗi đỉnh núi trống trong Mê Huyễn Tiên Thành đều có một gã kim bào nhân canh gác, những người này ở trong Tiên cung đại khái cũng sinh hoạt không sảng khoái, có vị đạo giống như bị lưu vong đến đây. Bọn họ chỉ có thể bán được đỉnh núi đi mới hoàn thành nhiệm vụ mà có cơ hội trở lại, bằng không vẫn phải vĩnh viễn thủ vệ đỉnh núi, cho nên đối với những người này mà nói, người giống Dược Thiên Sầu chịu chọn lựa đỉnh núi thế này chính là cứu tinh của bọn họ.
Nếu đã quyết định mua, không có giá cả gì đáng nói, Dược Thiên Sầu cũng không dài dòng, thẳng thắn sảng khoái làm giao dịch với tên kim bào nhân kia, mua tòa núi cao có thác nước để làm địa bàn khai trương Thiên Hạ thương hội...
Ngọn núi này ở tại Mê Huyễn Tiên Thành mà nói, không tính là cao bao nhiêu, thế nhưng so sánh với những ngọn núi quanh thân mà nói, địa thế cao hơn không ít. Đứng trên đỉnh núi có thể đem tình huống của những đỉnh núi quanh thân xem được hết sức rõ ràng. Nhưng cây cối trên núi rất thưa thớt, hầu như nhìn không thấy một cây đại thụ, toàn là những khối nham thạch lõa lồ thật lớn. Nhìn quanh bốn phía, tòa núi trụi lủi có vẻ có chút khác biệt, duy nhất có điểm nhìn được, chính là trên đỉnh núi có tới mười đầm nước trong vắt, nước chảy hội tụ thành một đường, ở trên một đường dốc hình thành một thác nước tuôn tràn xuống dưới, tuy rằng vóc núi có vẻ bần cùng, nhưng vẫn có vài phần đặc sắc.
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phíạ, trong mắt thần thái phi dương, địa bàn tuy là không lớn, nhưng cuối cùng ở tại Tiên giới cũng có địa bàn riêng của mình, không đến mức ở tại Tiên giới không có nhà để về. Thoáng chế tạo một chút, sẽ đem một đám người dưới nhân gian kéo lên, ở đây sẽ là khởi điểm cho mọi người tại Tiên giới.
"Vì sao phải tuyển ngọn núi này, ta coi ngọn núi kia không tệ đâu." Vi Xuân Thu lầm bầm chỉ hướng xa xa, đó là một ngọn núi lớn xanh um tươi tốt cổ mộc che trời, cảnh đẹp ý vui không nói, vừa nhìn liền thấy tràn ngập sinh khí.
Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn đầm nước bên cạnh có đường kính khoảng chừng sáu bảy thước, bên trong không ngờ còn có một đàn cá nhỏ đang linh động bơi qua bơi lại, cũng không biết làm sao chạy đến đỉnh núi cao này. Hắn đưa tay chỉ xuống, một quả cầu nước cỡ nắm tay từ trong đầm nước nhẹ nhàng bay ra, bên trong khốn một con cá nhỏ đang thấp thỏm lo âu bơi tán loạn.
"Vi bức vương, ngươi không hiểu, việc buôn bán chú ý phong thủy, địa phương có nước đại biểu cho tài vận, nhất là nước chảy, đại biểu cho tài vận cuồn cuộn không ngừng. Chúng ta chiếm ngọn núi này, ngày sau khẳng định tài nguyên cuồn cuộn. Ngươi có tin hay không?" Dược Thiên Sầu vừa cười vừa nói, quả cầu nước rơi vào lòng bàn tay hắn, con cá nhỏ bên trong càng có vẻ vội vàng xao động bất an, đầu nó đánh vào vách nước một chút, liền kích khởi một đạo rung động, thế nhưng vẫn không cách đột phá vách nước hình tròn.
"Phong thủy là ý tứ gì?" Vi Xuân Thu ngạc nhiên, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía hai người kia, Vân Bằng và Vạn Cách Di cũng vẻ mặt nghi hoặc nhìn nhau, ra vẻ chưa từng nghe qua thuyết pháp này.
"Phong thủy chính là ý tứ của vận khí, người được phong thủy, làm gì cũng xuôi gió xuôi nước, đây là một môn pháp thuật vô cùng cao thâm, ta cũng chỉ hiểu được chút da lông mà thôi." Dược Thiên Sầu thuận miệng lừa dối, thật bảo hắn phân tích ra, cũng thật sự là miễn cưỡng. Quả cầu nước trong tay ném trở xuống đầm nước, lặng yên không một tiếng động dung nhấp vào trong đầm nước, con cá nhỏ một trận tán loạn trốn vào trong khe đá dưới đầm, không dám đi ra nữa.
Ba người nhìn nhau, đều nghe được có chút mơ hồ. Vi Xuân Thu biết trên người Dược Thiên Sầu cất giấu một ít chuyện thật khó tin, tuy rằng đối với cách nói của hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng mơ hồ cũng tin vài phần, hỏi dò: "Ý của ngươi là nói, chỉ cần chiếm đỉnh núi này, sẽ mang đến tài vận?"
"Đó là tự nhiên." Trong mắt Dược Thiên Sầu chợt lóe tinh mang, đạm nhiên nói: "Bất quá còn cần sự cải tạo của ta mới được." Nói xong lắc mình bay lên không trung, tỉ mỉ đánh giá thác nước đang ầm ầm đổ xuống dưới, chuấn bị quan sát nên làm thế nào.
Mấy người không biết hắn đang nhìn cái gì, cũng bay lên quan sát, nhìn một lát không nhìn ra trò gì, chợt thấy Dược Thiên Sầu bay xuống dưới thác nước, song chưởng vươn ra khỏi tay áo, hướng thác nước huy vũ, khiến cho dòng nước văng tung tóe khắp nơi, cũng không biết đang làm gì.
Trải qua một trận lăn qua lăn lại, mấy người rốt cục nhìn ra chút mánh khóe, phát hiện Dược Thiên Sầu đang điều chỉnh hướng chảy của thác nước. Theo sơn thể biến hóa, thác nước đang tuôn thẳng xuống kích động ra từng tảng lớn hoa nước trắng xóa, không bao lâu, liền nhìn thấy hoa nước hiện ra một chữ "Thiên" thật lớn.
Lộng xong một chữ, Dược Thiên Sầu nắm giữ đúng mực, tốc độ song chưởng pháp phòng cũng trở nên nhanh hơn, một dòng nước kích ra chữ "Hạ" lại lần nữa phát hiện. Không bao lâu, bốn chữ lớn Thiên Hạ thương hội vô cùng khí thế nghiêm nghị dựng đứng trên sơn thể hơi nghiêng, từng tự thể đều phát ra âm thanh ào ào của dòng nước tuôn xuống, do bốn chữ sản sinh âm điệu cao thấp bất đồng phảng phất như hướng mọi người tuyên cáo, ở đây chính là Thiên Hạ thương hội, trong nháy mắt cả ngọn núi đều trở nên khí thế phi phàm.
Vi Xuân Thu mấy người nhìn nhau không nói gì, phát hiện bị Dược Thiên Sầu làm như thế, ngọn núi này thật có điểm vị đạo phong thủy bảo địa. Dược Thiên Sầu cũng bay lên không trung ở đủ loại góc độ cao thấp xem xét, khóe miệng hiện lên nét cười, ra vẻ rất thích kiệt tác của chính mình.
Khi thương hội liên mình công bố ra một Thiên Hạ thương hội mới thành lập, ở tại Tiên giới vẫn chưa tạo ra sự quan tâm, chân chính làm mọi người nhớ kỹ thương hội này lại là ngọn núi lớn được nhân công cải tạo. Đầu tiên có người vô tình đi ngang qua ngẫu nhiên phát hiện, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, kết quả truyền thành người người đều biết.
Bốn chữ do dòng nước hình thành Thiên Hạ thương hội nhất thời biến thành một đạo kỳ quan của Mê Huyễn Tiên Thành, mỗi ngày đều có không ít người chạy tới vây xem, thậm chí còn có rất nhiều người nghe nói liền từ thật xa cố ý chạy tới, đều sợ hãi than thở kiệt tác giản đơn lại thần kỳ. Thật không thể hoài nghi, mặc kệ thực lực của Thiên Hạ thương hội này ra sao, nhưng chỉ bằng kiệt tác này, đủ làm cho tất cả mọi người biết Tiên giới có một Thiên Hạ thương hội như thế.
Sáng ý vô cùng đơn giản, nhưng giống như bút tích của thần, một chút liền làm cho chiêu bài Thiên Hạ thương hội quải được danh hào trong Tiên giới.
Có rất nhiều tiểu thương hội thậm chí cảm thán vì sao ngày xưa chính mình không nghĩ ra điểm này, đây là một cơ hội tốt khiến cho thương hội của mình nổi danh a! Không công buông tha địa bàn tốt như thế, tất cả mọi người đều tự than thở có mắt không tròng. Hiểu ra có bao nhiêu tiểu thương hội lao lực tâm tư kinh doanh nhiều năm, cũng không cách nào để cho chiêu bài thương hội nhà mình vang dội như thế.
Thí dụ như Tứ Thông thương hội nho nhỏ kia, ở tại Tiên giới rốt cục kinh doanh không ít năm, thậm chí còn là kinh doanh tâm huyết nhiều thế hệ. Nhưng nếu báo ra danh hào, đại bộ phận mọi người trong Tiên giới không biết Tứ Thông thương hội là ở đâu, người ta ngay cả việc ngươi có tồn tại hay không cũng không biết, lại làm sao đến tìm ngươi giao dịch buôn bán? Việc buôn bán, chiêu bài vang hay không thường thường sẽ ảnh hưởng đến việc thu lợi nhiều hay ít, điểm này không thể hoài nghi, là ai cũng đều hiểu rõ.
Nhìn nhìn lại Thiên Hạ thương hội của người ta, lúc này khai trương vẫn còn không biết, chiêu bài cũng đã nổi tiếng. Xét lại nguyên nhân, đơn giản chính do công lao của sơn thể, bao nhiêu người chảy máu chảy mồ hôi phấn đấu vô số năm, người so với người thật tức chết người, có chút người chỉ hận không thể tự đâm chết.
Núi vẫn là núi, chỉ là có thêm một chủ nhân, sơn thể có thêm vài chữ mà thôi, biến hóa gì khác cũng không có, ngay kiến trúc phòng ốc cơ bản nhất cũng không có, rất hiển nhiên Thiên Hạ thương hội còn chưa có khai trương. Nhưng dù là như vậy, biến hóa mấy ngày nay Vi Xuân Thu đã xem ở trong mắt, còn chưa bắt đầu việc buôn bán, nhân khí cũng đã thịnh vượng đến đỉnh cao, nếu khai trương, sinh ý tuyệt đối sẽ không tệ.
Vi Xuân Thu dung mạo lấm la lấm lét liên tiếp vài ngày đều chắp tay sau lưng lắc
Lư trên đỉnh núi, giống như là một kẻ tuần sơn (thủ núi). Dược Thiên Sầu cũng không để hắn làm việc cu ly này, nhưng hắn lại tự mình đắc ý, nhất là thích lắc lư ngay gần chỗ có chữ viết, ra vẻ muốn nói cho đám người đến thưởng thức, ta là chủ nhân ngọn núi này. Tiếp thu ánh mắt ước ao của nhiều người như vậy, thực sự rất sảng, ra vẻ sống nhiều năm như vậy, chính mình lần đầu tiên tìm được loại cảm giác này.
Tuy rằng trong lòng cũng biết chủ nhân ngọn núi này chính là Dược Thiên Sầu, nhưng hắn nghĩ mình cũng đã tạp ra một trăm ức, mới có địa bàn nhân khí đại vượng này xuất hiện, công lao của mình tuyệt đối không nhỏ, hưởng thụ chút vinh quang hẳn là xứng đáng. Hiện tại hắn đối với câu phong thủy bảo địa của Dược Thiên Sầu nói lúc ban đầu thật tin tưởng không chút nghi ngờ, vừa mới chiếm được địa bàn, lập tức biến thành bảo địa bát phương đến chầu, phong thủy thật là tốt quá, sau này khẳng định có thể kiếm tiền!
Nhưng mà càng nghĩ càng quấn quýt, sinh ý trên Tiên giới thịnh vượng, sẽ phát đại tài, nhưng mình tạp tiền ra ngoài cũng chỉ thu được có năm mươi ức hồi báo, có phải quá ít một chút hay không?
Đồng tử trong đôi mắt nhỏ của Vi Xuân Thu quay tròn loạn chuyển, nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng đang quan sát chung quanh đỉnh núi. Mấy ngày nay Dược Thiên Sầu vẫn đang một mực suy nghĩ làm sao lợi dụng địa thế của núi để kiến thiết kiến trúc, nhất là mười đầm nước trải rộng trên đỉnh núi, không dùng tới quả thực quá đáng tiếc.
Vạn Cách Di đã sớm trở về Vạn cổ Thông, hắn còn có chuyện của mình, không có khả năng luôn đi cùng bọn họ. Mà Vân Bằng cũng ở trên đỉnh núi tìm một địa phương khoanh chân mà ngồi, mấy ngày nay vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhưng thời khắc vẫn luôn lưu tâm cử động của Vi Xuân Thu. Dựa vào sự lý giải của hắn đối với Vi Xuân Thu, Vân Bằng đã mơ hồ đoán được Vi Xuân Thu đang mưu đồ bất quỷ.
"Dược Thiên Sầu, ngươi chuẩn bị lúc nào khởi công trên núi?" Vi Xuân Thu không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Dược Thiên Sầu tủm tỉm cười hỏi, có vẻ vô cùng quan tâm.
Dược Thiên Sầu nhảy lên một tảng đá lớn xem kỹ toàn bộ đỉnh núi, ánh mắt dần dần kiên định lên, tựa hồ đã hạ quyết tâm, chậm rãi gật đầu nói: "Ngay hôm nay tìm người khởi công."
"Ha hả! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, phong thủy bảo địa tốt như vậy không kiến thiết ngay thực sự là lãng phí. Khái khái! Cái này..." Dáng tươi cười của Vi Xuân Thu đột nhiên trở nên ngưng trọng lên, nghiêm nghị nói: "Muốn đem cả tòa đỉnh núi kiến thiết có hình dáng, khẳng định phải dùng không ít tiền, số tiền này ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?"
Dược Thiên Sầu có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, vô cùng kinh ngạc với sự biến hóa của hắn, lúc nào trở nên tích cực chủ động quan tâm mình như vậy? Hắn không nghĩ ra, chỉ nói: "Tiền là chết, người là sống, người còn sống còn bị tiền làm khó sao? Yên tâm! Ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Ai! Không phải ta nói ngươi, ngươi thật là, ta không phải đã đáp ứng giúp ngươi rồi sao? Ngươi cần gì phải bỏ gần cầu xa nghĩ biện pháp khác?" Vi Xuân Thu cũng nhảy lên khối đá lớn, đứng cùng Dược Thiên Sầu, nhìn quanh bốn phía nói: "Thật muốn kiến thiết ngọn núi này cho có hình dáng, ta phỏng chừng vài ức thần phẩm linh thạch thật không đủ, nếu trong tay ngươi không có phương tiện, ta có thể cho ngươi thêm một ít, cho ngươi thêm mười ức có đủ hay không?"
Dược Thiên Sầu sừng sốt, khó có thể tin nhìn kỹ Vi Xuân Thu từ trên xuống dưới, phảng phất như nghe được chuyện thiên phương dạ đàm, cũng không biết có phải mình đã nghe lầm hay không, moi moi lỗ tai hồ nghi nói: "Ngươi vừa nói cho ta mượn thêm mười ức thần phẩm linh thạch?"
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
Xem tiếp: Chương 862