Chương trước: Chương 76: Ngoại Truyện 1: Một Đứa Trẻ Muốn Có Ipad
1. Chương 1
2. Chương 2
3. Chương 3
4. Chương 4
5. Chương 5: Chương 5
6. Chương 6
7. Chương 7
8. Chương 8
9. Chương 9
10. Chương 10
11. Chương 11
12. Chương 12
13. Chương 13
14. Chương 14
15. Chương 15
16. Chương 16
17. Chương 17
18. Chương 18
19. Chương 19
20. Chương 20
21. Chương 21
22. Chương 22
23. Chương 23
24. Chương 24
25. Chương 25
26. Chương 26
27. Chương 27: Chương 27
28. Chương 28: Chương 28
29. Chương 29
30. Chương 30
31. Chương 31
32. Chương 32
33. Chương 33
34. Chương 34
35. Chương 35
36. Chương 36
37. Chương 37
38. Chương 38
39. Chương 39
40. Chương 40
41. Chương 41
42. Chương 42
43. Chương 43: Chương 43
44. Chương 44
45. Chương 45
46. Chương 46
47. Chương 47
48. Chương 48
49. Chương 49
50. Chương 50
51. Chương 51
52. Chương 52
53. Chương 53
54. Chương 54
55. Chương 55
56. Chương 56
57. Chương 57
58. Chương 58
59. Chương 59
60. Chương 60
61. Chương 61
62. Chương 62
63. Chương 63
64. Chương 64
65. Chương 65
66. Chương 66
67. Chương 67
68. Chương 68
69. Chương 69
70. Chương 70
71. Chương 71: Vĩ Thanh “hạnh Phúc Mãi Mãi Về Sau”
72. Chương 72: “cái Kết Của Họ”
73. Chương 73: Nhật Ký Xuyên Không Của Giang Giang
74. Chương 74
75. Chương 75
76. Chương 76: Ngoại Truyện 1: Một Đứa Trẻ Muốn Có Ipad
77. Chương 77: Ngoại Truyện: Ngày Cá Tháng Tư
Type: Thùy Miên
Ngày cá tháng tư đã tới rồi, đúng vào ngày thứ bảy, Ninh Nhiễm Thanh còn nằm trên giường ngủ nướng, Tiểu Tiểu Ninh đã theo cha chạy bộ ba vòng rồi quay về nhà.
Quay về phòng mẹ vẫn còn ngủ trên giường, Tiểu Tiểu Ninh sờ vào mặt mẹ: “Mẹ ơi, dậy thôi!”
Ninh Nhiễm Thanh không đáp, cũng không động đậy.
Tiểu Tiểu Ninh lại sang một bên khác, kéo kéo tay mẹ: “Mẹ, ông mặt trời đã lên cao rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn nằm yên.
Tiểu Tiểu Ninh bỗng thấy lo lắng, cẩn thận đưa tay lên mũi mẹ.
Ninh Nhiễm Thanh vội ngừng thở.
Tiểu Tiểu Ninh bỗng òa khóc: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng chết…”
Tần Hữu Sinh đang đọc báo ngoài phòng khách và bảo mẫu đang làm bữa sáng vội vã chạy vào, anh cảm thấy trái tim mình như vọt lên tận cổ.
…
Buổi tối, cô nàng nọ bị thầy Tần giáo dục nghiêm khắc một trận, lẳng lặng nằm sấp: “Hu hu hu… Thầy Tần… Em biết lỗi rồi… hu hu hu.”