Tìm Về Dấu Yêu Chương 29
Chương trước: Chương 28
Không hề quay đầu, cô phóng đại âm thanh một chút, hỏi người đang ngồi trong phòng khách phía sau: “Anh nghỉ mấy ngày?”
“Anh là ông chủ, nên nghỉ vài ngày cũng không sao”. Phòng khách truyền đến câu trả lời tự nhiên.
Thật hiếm! Dung Nhược cúi đầu cười khẽ, xoay người,”Hà Dĩ Thuần nói anh là một người cuồng công việc, hiếm có khi được nghe anh nói câu này”. Có lẽ là do thời tiết đẹp, tâm tình của cô cũng tốt theo.
“Em cứ nghĩ rằng, anh chỉ cho phép mình nghỉ một ngày thôi”
Vân Trạm chuyển động xe lăn, đi đến bên cạnh Dung Nhược, ánh sáng lúc này đã có chút chói chang, anh nhìn về khoảng xa trước mắt,”Đã lâu rồi anh không thả lỏng nghỉ ngơi”. Lần này đúng lúc có cơ hội, anh cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
“Vậy ở nhà thêm vài ngày đi”.
Sau khi nghe anh đáp lại, Dung Nhược nhẹ nhàng bước chân, đi đến hướng khu vườn.
Dung Nhược khom người, thật sự kiên nhẫn và chăm chú quan sát người làm vườn đang ngồi xổm ở góc tường cắt tỉa cành hoa, thỉnh thoảng lại tán gẫu hai ba câu.
Đỏ ngọc, hồng tía, thuần trắng, ba loại hoa hồng với ba màu sắc khác nhau mở ra trước mắt, từng bông lay động bên bức tường gạch.
Nhặt lên chiếc kéo cắt tỉa hoa, dùng sức một chút trên cây hoa hồng màu trắng phía trước, cành lá dư thừa đã lạch xạch rơi xuống, Dung Nhược mỉm cười: “Trồng hoa làm vườn, thật là một công việc thú vị, đôi khi cũng khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc”
“Cô vẫn rất yêu hoa cỏ, ngày xưa cũng vậy”. Người làm vườn ngẩng đầu.
Lòng nao nao,”Vậy ạ?” Dung Nhược đứng thẳng người, lui về sau hai bước, nhẹ nhàng lảng tránh đề tài gọi là”ngày xưa” này, nghiêng đầu thưởng thức thành quả mình mới làm được.
“Vì sao cả khu vườn đều trồng hoa cỏ, chỉ có mảnh đất kia lại để trống?” Nhìn về phía mảnh đất đã từng thuộc về mình trước kia, Dung Nhược do dự một chút, cuối cùng nhịn không nổi tò mò hỏi.
Vào mùa đông, mảnh đất trống trải kia so với sắc thái rực rỡ của khu vườn quanh nó, càng lộ ra vẻ hoang vu.
Người làm vườn cởi bao tay ra, đứng lên, nhìn theo ánh mắt Dung Nhược,”Đó là hai năm trước cậu chủ đã dặn dò”.
“Dặn dò cái gì ạ?”
“Ngài ấy nói tôi không cần phải trồng bất cứ thứ cây gì ở đó”
“Vì sao?”
“Cậu chủ chưa nói nguyên nhân”
Dung Nhược ngẩn người, lại nhìn mảnh đất hoang vắng bị bỏ trống kia, trong lòng mơ hồ đã có đáp án, chỉ là cô không muốn nghĩ tiếp.
————–
Lúc vào nhà, người giúp việc tiến lên chào hỏi.
“Vân Trạm đâu?”
“Cậu chủ ở trong phòng”
“Làm việc sao?”
“Thưa vâng”
Dung Nhược không nhịn được hừ nhẹ một tiếng. Hôm nay là ngày thứ tư anh cho phép mình nghỉ, vậy mà đã bắt đầu khôi phục bản tính ngứa ngáy lúc rảnh rỗi rồi.
“Cô chủ có việc gì không ạ?”
Dung Nhược sửng sốt, bất đắc dĩ xua tay,”Xưng hô thế này tôi không quen. Sau này cô cứ gọi tên tôi đi, hoặc là, xưng hô giống như lần trước ấy”
“…Dung tiểu thư?” Trên mặt người giúp việc rõ ràng lộ ra biểu tình”không ổn”.
“Đúng”. Dù sao một ngày nào đó, cô cũng sẽ khôi phục thân phận”tiểu thư” độc thân.
Mới bước hai bước đến thư phòng, Dung Nhược đột nhiên đổi ý, xoay người lấy chiếc áo gió treo trên giá áo.
“Tối nay không cần làm cơm cho tôi, tôi không về ăn đâu”. Nhắn lại một câu, cô bước ra cửa.
“Cậu vừa mới cưới, sao lại rảnh rỗi chạy tới chỗ này?”
“Mình vẫn rảnh rỗi như thường mà”. Dung Nhược tựa vào chiếc ghế trúc tròn, trả lời lơ đãng.
“Nhưng…”
“Khách tới, cậu nhanh đi tiếp đi, không cần để ý đến mình”. Cắt ngang lời nói của Hà Dĩ Thuần…, Dung Nhược nhẹ nhàng đẩy cô một phen, cứ thế ngồi uống nước chanh.
Hà Dĩ Thuần đứng lên, biểu tình dở khóc dở cười,”Hình như cậu lại quên rằng chính mình cũng là một thành viên ở chỗ này”
Dung Nhược cười nhún vai, cho đến khi Hà Dĩ Thuần rời đi, mới cúi xuống nhìn ly thủy tinh trong tay, lâm vào suy nghĩ.
Là ai đã từng nói, thói quen chính là Thượng đế thứ hai. Cô thật không ngờ, đối với bản thân mình, vị Thượng đế này lại nhanh chóng giáng trần như vậy —— mới chỉ có bốn ngày, cô dường như đã ăn sâu thói quen với sự tồn tại thân mật cùng hơi thở của Vân Trạm. Sáng nay, cô lại một lần nữa ôm cánh tay anh mà tỉnh dậy, cũng đã không còn mang theo lo sợ xấu hổ rời khỏi anh ngay. Ngược lại, cô còn kỳ lạ hơn, tỉnh dậy rồi vẫn im lặng nằm trong lòng Vân Trạm gần mười phút, sau đó, giống như sinh hoạt của một đôi vợ chồng thực sự, xuống giường, rửa mặt, thay quần áo.
Lúc ăn điểm tâm, cô phát hiện trên bàn có hoa Hải Đường, cắm trong chiếc lọ thủy tinh, mang theo cả giọt sương trong suốt.
——-Đó là loài hoa cô thích.
Nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt Vân Trạm, cảm thấy hiểu ra rất nhiều, niềm vui sướng cũng bắt đầu dấy lên trong lòng.
Còn có hai ngày nay bữa ăn cũng đã thêm những món đặc sắc, thay vì thức ăn khẩu vị nhẹ như trước kia ——- cô đương nhiên biết rõ dầu mỡ rất ảnh hưởng đối với người mắc bệnh tim.
Lát chanh màu vàng nhạt hòa với nước xoay tròn chầm chậm, cuối cùng chìm vào đáy ly.
Có lẽ, không chỉ là thói quen, có lẽ, cô đã bắt đầu tham luyến một chút yêu thương trong sinh hoạt hằng ngày, mà tương lai không xa, cô có thể sẽ càng thêm sa vào sự nuông chiều và quan tâm vô ý kia… Bất an khuấy nhẹ ly nước, Dung Nhược trong lòng nghĩ như vậy, mang theo một chút bối rối, hốt hoảng, và hoang mang.
“Ngày mai mình phải về quê thăm bố già một chuyến”. Lúc ăn tối, Hà Dĩ Thuần nói.
“Khi nào thì trở về?”
“Chắc khoảng tuần sau”
“Cửa tiệm định thế nào”
“Nếu như cậu chịu chông chừng giùm thì đường nhiên tiếp tục buôn bán, còn không, đành phải tạm ngừng một thời gian”
Dung Nhược chậm rãi ăn bít tết, nuốt xuống, uống một ngụm nước, mới nói: “Giao ình đi”
Hà Dĩ Thuần lập tức tiếp lời: “Buổi sáng chín giờ đến mười một giờ tối, không được lười biếng”
“Tất nhiên”. Dao nĩa trên đĩa lại vận động trở lại, Dung Nhược mỉm cười biểu lộ ý”còn phải nói”.
“Cậu hôm nay rất lạ”. Hà Dĩ Thuần nhếch hàng lông mày, mắt liếc liếc hoài nghi.
“Có sao?”
“Cậu bắt đầu từ khi nào để ý quan tâm tới ‘Lam dạ’ vậy?”
“Từ hôm nay trở đi, không được sao?”
Buông đồ ăn, Dung Nhược không chút để tâm nâng ly chân dài đung đưa theo giai điệu âm nhạc.
Đi sớm về trễ, có thể ngăn cản sự sa sút của mình chút nào không?
“Từ mai trở đi, em sẽ về nhà rất trễ”. Dung Nhược ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, nhìn Vân Trạm trong gương, thấy anh đang ngồi trên giường, động tác khập khiễng nằm xuống.
“Sao vậy? Bận việc sao?” Vân Trạm kéo chăn ổn định, đối diện với cô qua gương.
“Hà Dĩ Thuần về nhà, em phụ trách trông tiệm”
“Buổi tối mấy giờ đóng cửa?”
“Mười một giờ”
Dung Nhược đi đến trước giường ngồi xuống, nhìn Vân Trạm.
“Sao thế?”
“Anh không nói cho em biết”. Cô bỗng không đầu không đuôi nói.
“Nói cho em biết cái gì?”
“……….Cái này”. Đưa tay cầm chiếc đệm bên ghế giơ lên, cô lại nhìn chân anh dưới tấm chăn.
Nếu không phải vừa rồi lúc Vân Trạm đi tắm, người giúp việc tiến vào, cô cũng sẽ không biết thì ra lúc anh ngủ cần phải có một miếng đệm để gác chân. Mà mấy buổi hôm nay, anh chưa từng làm như vậy.
Vân Trạm giật mình.
Trước kia đều là do người giúp việc làm giúp anh, từ sau khi kết hôn, ban đêm người giúp việc không thể tự tiện bước vào phòng, hơn nữa bọn họ cũng có suy nghĩ rằng công việc này đã được Dung Nhược tiếp nhận.
“Là do anh quên”. Anh bình ổn đáp lại. Mà thực tế, có hay không có, cũng chẳng có gì khác nhau.
Không nói gì vén chăn lên, Dung Nhược dựa theo cách làm vừa rồi người giúp việc chỉ cho cô, đem tấm đệm đặt dưới chân Vân Trạm.
Lên giường tắt đèn xong, cô nằm thẳng lại, trong lúc im lặng, lại đột nhiên hỏi: “Bình thường ban đêm mấy giờ anh chuyển mình”
“…..Hai ba giờ”. Trong bóng đêm, giọng nói Vân Trạm rất thấp, mang theo sự bất lực mà chỉ có anh mới nghe thấy.
Hồi lâu không nghe được người bên cạnh đáp lại, anh nói tiếp: “Em ngủ đi, không cần phải cố thức dậy”. Thực tế, anh cũng không cho rằng Dung Nhược vốn không có thói quen tỉnh lúc nửa đêm, lại có thể thức dậy đúng giờ đó, giúp anh xoay người.
Vẫn không có trả lời, Dung Nhược chỉ vô cùng nhẹ nhàng nghiêng mình, đưa lưng về phía Vân Trạm. Chăn lấp một nửa gương mặt cô, cô trong bóng tối hơi nhíu mày, trong lòng có từng đợt bi thương mãnh liệt không ngừng xông tới, bi thương ình, cũng bi thương cho người nằm kế bên.
“Bình thường như vậy, anh sẽ tỉnh sao?” Thật lâu, đến nỗi Vân Trạm tưởng rằng cô đã ngủ, đột nhiên lại nghe thấy cô nhẹ giọng hỏi.
“Ừm”. Anh vốn ngủ không say, cho dù nửa người dưới không có cảm giác, nhưng khi có người đụng đến thân thể, anh vẫn sẽ lập tức tỉnh táo.
“Nói vậy tức là cứ mỗi khi đến thời gian đó anh sẽ tự động tỉnh giấc?”
“Ừm”
“Đêm nay khi anh tỉnh dậy, nhớ gọi em”
“…”
Mở đôi mắt vốn khép hờ, Vân Trạm quay đầu, Dung Nhược vẫn đưa lưng về phía anh, hơn nữa không thèm nhắc lại. Trong không khí yên tĩnh, hô hấp của cô rất nhẹ và đều đều, giống như vừa nói xong câu kia, cô liền lập tức ngủ.
Trong lòng Vân Trạm có chút hỗn loạn. Anh biết rõ Dung Nhược có kế hoạch, biết cô một ngày nào đó sẽ rời bỏ anh, sẽ đem những đau đớn của năm đó trả lại cho anh. Nhưng, nếu đã như vậy, tại sao cô còn chủ động quan tâm đến cuộc sống của anh.
……… Quan tâm? Anh không biết có thể dung từ này diễn tả hay không.
Chỉ là, phản ứng của Dung Nhược vừa rồi, quả thật đã khiến lòng anh trở nên ấm áp.
Trong tiếng thở phập phồng của Dung Nhược, Vân Trạm nhẹ nhàng mỉm cười
Chương 28
Đêm khuya mười một giờ rưỡi.
Cùng nhân viên phục vụ thu dọn xong mọi thứ, vừa bước ra cửa, Dung Nhược liền hít sâu một hơi. Hà Dĩ Thuần đi hai ngày, cô cũng ở trong tiệm từ sáng đến tối hai ngày. Vì có thuê nhân viên phục vụ, nên cô cũng không phải làm gì nhiều. Có điều, phần lớn thời gian của một ngày đều chỉ giới hạn trong một khoảng không gian, điều này khiến cô cảm thấy có chút mệt mỏi và nhàm chán.
Khó trách lúc trước mỗi lần mình đến đây, đứa con gái kia đều oán giận liên tục.
Lúc khóa cửa tiệm, Dung Nhược xem như có thể hiểu được vì sao trông thấy bộ dáng nhàn nhã thảnh thơi của cô mà Hà Dĩ Thuần lại tỏ ra căm hận bất bình.
Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường, đèn sau chói lóa giữa đêm tối lờ mờ, không biết đã đợi bao lâu.
Ngồi vào trong xe, luồng khí ấm phả vào mặt. Cởi chiếc khăn quàng cổ ra, Dung Nhược cười gật đầu với tài xế, một giây sau, xe vững vàng chạy về phía trước.
“Để anh đợi lâu”. Dung Nhược cảm thấy có chút áy náy, bình thường giờ này, tài xế hẳn là đã nghỉ việc rồi, nhưng bây giờ lại còn phải tới đón cô giữa đêm tối rét lạnh.
“Không sao đâu ạ”. Tài xế trẻ tuổi cười thật thà.
Xem tiếp: Chương 30