21 Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị xuất phát. Cũng vì Vân Phi Vũ gặp chuyện ở Hòa Ninh trấn nên mã xa của y được tăng thêm sự bảo hộ cả phía trước lẫn phía sau.
22 Quyển 2: Lam Nhan
Liên tục di chuyển vài ngày, chưa tới giờ hợi (9h tới 11h tối) Vân Phi Vũ đã ngủ say. Đoàn người của Cung Trường Tuấn được an bài ở phòng khách.
23 “Tiểu thư, trong hũ này có một ít thịt thái mỏng, còn có một rổ trứng gà nữa, trong cái khuông này không phải là cơm tẻ sao? Bọn họ nói dối. ”
Gã sai vặt đứng một bên nghe thấy Bích Nha chỉ trích, xấu hổ cúi thấp đầu, hận không tìm thấy một cái hố mà chui vào.
24 Trở lại phòng Vân Phi Vũ tại Nam Uyển, y vẫn chưa giải thích cho Bích Nha mà ngồi trước bàn, nhàn nhã nhấp một chung trà thiết Quan Âm, mỉm cười nhìn tiểu nha đầu đối diện đang nghi hoặc nhìn mình.
25 “Tiểu thư, người thật chẳng biết nhìn hàng chút nào. Đây là cực phẩm dương chi ngọc, là báu vật hiếm có nha. ”
Vân Phi Vũ đưa tay cầm trở về, làm ra vẻ điều chỉnh ống kính nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi: “Nga, có phải không? Ngay cả việc này mà Tiểu Nha cũng biết?”
“Nô tỳ không biết, đây do là ngày hôm đó đại thiếu gia đưa tới rồi nói cho nô tỳ.
26 (*): trướng phòng: phòng quản lý sổ sách, các thứ xuất nhập vào sơn trang, trang viên, cửa hàng….
Dùng xong bữa sáng, Vân Phi Vũ dẫn Bích Nha loanh quanh trong Diệp Hương viên cũng không sao tìm được quản gia Vi bá, cuối cùng hỏi qua hai gã tiểu tư trong viện mới biết lão quản gia bị Tích tiểu thư ở Tây Uyển gọi đi.
27 Không biết qua bao lâu, tới khi Vân Phi Vũ sắp mất đi kiên nhẫn thì cánh cửa mở ra.
Người ra mở cửa là một thiếu niên thanh tú, bộ dáng ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, trên gương mặt bầu bĩnh có hai chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ, cặp mắt thông minh lanh lợi.
28 Trừ Bích Nha là hiểu rõ sự tình, hai người còn lại trong phòng đều rơi vào trạng thái hóa thạch, một lúc lâu sau, Mạc Bạch mới lắp bắp nói: “Vân tiểu thư… người muốn đem những thứ này bán đi?”
Vân Phi Vũ cười tủm tỉm, gật đầu, chẳng hề nghĩ xem điều đó có gì không ổn.
29 Gần tối, Tiểu Hổ ứng với yêu cầu mà mang tới hai bộ nam trang cùng một ngàn lượng bạc, trong đó có tám tấm ngân phiếu, còn lại là hai trăm lượng hiện ngân.
30 Thiếu phụ ôm đầu ngồi trên mặt đất run rẩy, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa thấy cảm giác đau đớn xuất hiện, lặng lẽ nhìn qua cánh tay, phát hiện nam nhân bị người khác chế phục nằm gục xuống, mà người hạ hắn là một thiếu niên phi thường tuấn mỹ.
31 Cảm nhận được thân thể hán tử đột nhiên cứng đơ,Vân Phi Vũ tò mò về người vừa lên tiếng, thế nhưng bản thân lại đang bị vác như vậy, muốn ngửa đầu nhìn cũng bất lực.
32 “Thì ra là thế. Tên Tân Tam kia nói nể mặt mũi cha của huynh, xem ra là bị tri phủ căn dặn, không được đối đầu với huynh, đúng không?”
“Hẳn là như vậy, nếu không thì với tính cách ngang ngược của hắn sao lại nhẫn nhục chịu đựng sự khiêu khích của ta.
33 Ba người đứng trong một cái ngõ tắt nhỏ vắng vẻ, trong đó có một tên mập lùn cãi nhau với một kẻ cao gầy: “Trương Phong, ngươi đừng tưởng theo sát lão đại rồi được quyền ra oai với ta.
34 Trương Phong thất kinh chạy tới thông báo, Tân Tam lập tức dẫn người tới con ngõ vắng vẻ đó xem xét nhưng lại không thấy bất kì thứ gì, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
35 (Ở đây có hai chữ Vũ. Chữ đầu là宇: có nghĩa là mái hiên, chữ thứ hai là雨: Có nghĩa là mưa, là chữ vũ trong tên của Vân Phi Vũ)
Nghiêm Thiên Mẫn nắm túi vải màu đỏ trong tay, nhìn đại môn của Diệp Hương viên càng lúc càng gần mà âm thầm cười khổ.
36 “Vân… tiểu thư?” Nghiêm Thiên Mẫn chăm chú nhìn thẳng Vân Phi Vũ, tiến tới từng bước.
Vân Phi Vũ bắt gặp ánh mắt của hắn liền không dám ngẩng đầu.
Nhìn bộ dạng của Vân Phi Vũ lúc này, Nghiêm Thiên Mẫn dám khẳng định “nàng” chính là tên tiểu tử mà mình quen biết, hơn nữa tiểu nha đầu theo phía sau là không thể sai được.
37 Được Tích Vô Nhai cho phép, lúc này Mạc Bạch mới bắt đầu bán đồ hồi môn của Vân Phi Vũ. Mấy thứ này của Vân gia quả thực là những vật vô giá, cho nên y lấy danh nghĩa của Tích gia mở hội đấu giá, đương nhiên y chỉ mời các đại gia tộc biết thưởng thức “hàng”, trong đó cũng có không ít vị giang hồ hào kiệt tới để ủng hộ danh hào của võ lâm minh chủ.
38 “Vì sao muốn học võ công?”
Không biết qua bao lâu, khi Vân Phi Vũ tưởng mình đã mất hết hy vọng, Tích Vô Nhai đột nhiên lên tiếng.
“Không phải mới nói xong hay sao? Để phòng thân, phòng thân.
39 Ánh sáng trở nên mờ nhạt chìm vào bóng đêm, vạn vật bị màn đêm bao phủ, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, nhẹ nhàng dùng y phục màu bạc của mình chiếu xuống nhân gian.
40 Ngày tiếp theo, một đội nhân mã hùng hậu xuất phát từ Vân Vụ sơn trang, tầng bụi nhiễm đỏ bầu trời, chẳng bao lâu sau đã xuống tới trấn nhỏ dưới chân núi.