21 Vote
C20
1. 1K 21 2
Chu Lạc giải bài tập được một nửa đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình đang ngồi ở trong lớp học. Trời đông chạng vạng lờ mờ thê lương.
22 "Chu Lạc đang ở trong bệnh viện?"
"Ừ, nghe đồn là ngộ độc rượu. "
"Ngộ độc rượu?"
"Đúng vậy, hình như trước đó đã ốm rồi, chẳng biết nghe được ở đâu rằng uống rượu sẽ khỏi ốm, kết quả uống quá nhiều, thân thể không chịu nổi.
23 Trên cái trấn nhỏ này, mỗi người đều trôi qua như thế, bình thường, huyên náo, mục nát. Mặt trời vẫn đều đặn mọc lên, người kinh doanh vẫn mở cửa hàng theo thường lệ, đám đàn bà con gái vẫn tụ tập trong tiệm tạp hóa buôn dưa lê hết chuyện này đến chuyện khác theo thói quen.
24 Hồi ức lơ đãng hiện lên trước mắt, ngày đó cậu chờ ở cửa nhà Nam Nhã để nói lời xin lỗi, cô nắm tay Uyển Loan đi tới, Uyển Loan đã tặng cô ba bông hoa hồng.
25 Ánh trăng rất đẹp, mọi vẻ đẹp dường như đều rót hết vào trong nước suối.
Nước chảy róc rách, Chu Lạc cởi hết quần áo, chỉ mặc một chiếc quần đùi, cảm thấy cái lạnh xuyên da thịt, lại bắt đầu lo lắng cho cô:"Em vẫn thường đến đây theo thói quen, nếu chị cảm thấy không.
26 Nam Nhã đẩy cửa phòng bệnh vào, nhẹ nhàng quay người đóng cửa lại, lạch cạch một tiếng.
Trên giường bệnh, Hồ Tú vì tiếng động mà tỉnh giấc, hoảng hốt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt nhanh chóng rơi vào người Nam Nhã, liếc cô từ trên xuống dưới nhưng cô vẫn bình thản đứng đó.
27 Một khoảng thời gian dài sau đó, tất cả tựa hồ vẫn giống như trước đây, người dân ở trấn Thanh Thủy vẫn làm việc mỗi ngày, khi chạng vạng sau tan học, Chu Lạc vẫn đến tiệm may sườn xám đọc thơ cho Nam Nhã.
28 Sau một khoảng thời gian rất dài, Chu Lạc chuyên tâm học hành, cậu không thể cho Nam Nhã bất cứ thứ gì, điều duy nhất cậu có thể làm là khiến bản thân trở nên lớn mạnh, chỉ có như vậy mới có thể mở ra một con đường mới.
29 Chu Lạc cũng nghe loáng thoáng được vài chuyện, nhưng không đi hỏi Nam Nhã. Nam Nhã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, cậu không quá lo lắng cho cô.
30 Cảnh sát Trần và Lâm Phương Lộ đi vào phòng làm việc, mẹ và anh họ Từ Kiên kiên trì ngồi trước bàn làm việc chờ hai người họ.
Cảnh sát Trần ngồi xuống, thở dài nói:"Chị Từ, Nam Nhã không có bất cứ khả năng nào.
31 "Hôm nay Uyển Loan không có ăn kẹo mút. " Thanh âm của Uyển Loan nhẹ nhàng vang trong ngõ hẻm.
"Bởi vì hôm qua con đã ăn rồi, ngày nào cũng ăn kẹo sẽ bị sún răng, con sâu nhỏ sẽ chui vào trong răng của con.
32 Ngày hôm sau, Nam Nhã dẫn Uyển Loan lên trên núi. Chu Lạc đã đứng chờ ở đó rất lâu, còn cầm theo một con diều hình bươm bướm thật to, Uyển Loan vừa nhìn thấy liền nhào đến ôm lấy, vui sướng chẳng muốn buông tay.
33 Đêm đó, Chu Lạc làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu vẫn nhớ đến khoảng khắc mặt mày Nam Nhã đỏ ửng khi cậu ngậm ngón tay cô. Không biết có phải do mùa xuân đến, kích thích các hormone phân bố trong cơ thể khiến cơ thể ngủ vùi trong suốt mùa đông bỗng rục rịch trỗi dậy, nảy sinh những tâm tư manh động hay không? Cậu dường như quay trở lại cái đêm mùa hè khô nóng khó chịu ấy.
34 Từ lúc đó, Chu Lạc càng chăm chỉ học tập hơn, vì bản thân cậu, cũng vì Nam Nhã. Nghĩ đến việc học bây giờ sẽ đảm bảo được tương lai của cậu và Nam Nhã thì cậu càng thêm hăng hái quyết tâm hơn nhiều.
35 Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua.
Kỳ nghỉ cuối tháng tư, đêm đó trên trấn có chiếu phim ngoài trời. Buổi chiều, Chu Lạc chơi rối trong tiệm sườn xám, hỏi tối Nam Nhã có đi xem phim không?
Nam Nhã đang thêu hoa, dừng một chút, ngẩng đầu lên nói:"Có lẽ sẽ dẫn Uyển Loan đi.
36 Đêm đó bên dòng sông Thanh Thủy dựng lên một sân khấu nhỏ, đặt màn hình lộ thiên.
Trai gái già trẻ trên trấn đều mang ghế ra ngồi xem, kẻ đứng người ngồi.
37 Sau ngày hôm đó, Nam Nhã không nhắc đến chuyện chia tay với cậu nữa, còn thoải mái đồng ý hầu hết các yêu cầu của cậu, chỉ cần không quá phận. Nhưng mà, không nên chiều chuộng thiếu niên quá, chưa được mấy hôm cậu lại được nước làm tới.
38 Tháng bảy, kỳ thi đến như đã hẹn, do Chu Lạc luôn có thành tích học tập tốt nên Lâm Quế Hương cũng không lo lắng mấy, hai ngày thi nhanh chóng trôi qua.
39 Không bao lâu sau, giấy báo trúng tuyển được gửi đến, Lâm Quế Hương cầm đọc suốt một tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa cười, chỉ thiếu không đem nó đi ép rồi dán luôn vào vách tường của tiệm tạp hóa.
40 Nam Nhã đang đút cơm cho Uyển Loan ăn thì nghe thấy có người gõ cửa, Nam Nhã bỏ cái thìa xuống, sờ đầu cô bé:"Uyển Loan có tự mình ăn cơm được không?"
"Được ạ!" Uyển Loan ngoan ngoãn gật đầu.