Tiểu Gia, Cười Một Tiếng Đi!!! Chương 14: Chương 14
Chương trước: Chương 13: Chương 13
Tóm tắt chương trước: Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn thí nghiệm, không thể nghi ngờ là Dương bà mụ chết do hung thủ, mặt khác, Tiết Đại tiểu thư hăng hái đưa ra thuốc thí nghiệm của mình.
Cơm đủ rượu no, Tiết Dĩ An lên giường, trong chốc lát liền chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Đáng tiếc điểu tốt đẹp không tồn tại mãi, không tới nửa canh giờ, Tiết Dĩ An liền bị Bệ Ngạn lăn qua lộn lại đánh thức trong lúc ngủ mơ.
"Ngươi ——" vốn là muốn mắng người, nhưng trong thoáng chốc mở mắt ra liền dừng lại, Tiết Dĩ An rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt tuấn tú của Bệ Ngạn lộ ra màu hồng không tầm thường.
"Rốt cuộc ngươi phối thuốc gì cho Nhị ca?" Không đợi Tiết Dĩ An nói chuyện, Bệ Ngạn liền thở hổn hển chất vấn.
Nhờ ánh trăng, con ngươi sáng trong của Bệ Ngạn lóe ra hào quang khác thường trong đêm tối, mím bờ môi khêu gợi thật chặt, Bệ Ngạn lặp lại lần nữa:
"Ngươi phối thuốc gì cho Nhị ca?"
"À?" Tiết Dĩ An chột dạ rũ mí mắt xuống, trong lòng lại bất ổn rối loạn.
Cắn răng, Bệ Ngạn chỉ lạnh lùng khạc ra một chữ: "Nói."
Tiết Dĩ An theo bản năng ngẩng đầu lên, ngắm nhìn ngũ quan tinh xảo của Bệ Ngạn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Dường như tối nay Bệ Ngạn không quá giống ngày thường, mặc kệ là giọng nói hay vẫn là ánh mắt, cũng mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách, rất là khác với ngu ngốc hề hề thường ngày.
Nhìn thẳng vào tròng mắt thâm thúy của Bệ Ngạn, trong lòng Tiết Dĩ An cả kinh, che miệng nói:
"Ngươi sẽ không phải là ——"
Bệ Ngạn rên rỉ một tiếng, ngửa cổ ra sau nói:
"Đúng, ta dùng thuốc ngươi phối cho Nhị ca."
Tiết Dĩ An trợn to mắt, tay run rẩy tìm kiếm xuống phía dưới của Bệ Ngạn, lúc chạm được vật cứng giữa hai chân Bệ Ngạn, Tiết Dĩ An né ra giống như bị điện giật, nhưng bởi vì động tác quá lớn, ngược lại hung hăng đụng vào chỗ nóng rực này, chọc cho toàn thân Bệ Ngạn run rẩy.
Từ nhỏ ở thanh lâu nên Tiết Dĩ An đã mưa dầm thấm đất, nào có không biết chuyện này, vội vàng đứng dậy lắp bắp nói:
"Ta, ta đi múc nước lạnh cho ngươi tắm."
Bệ Ngạn một phen kéo Tiết Dĩ An xuống, ánh mắt như lệ kiếm đâm về phía người ở dưới.
"Thuốc độc?"
Mặc dù Bệ Ngạn không rành việc đời, nhưng dù sao cũng là nam tử đã trưởng thành, coi như không biết chuyện nam nữ cũng biết được đốm lửa trong cơ thể hiện giờ kỳ hoặc, thứ nhất có thể nghĩ tới, chính là thuốc này có độc, kéo Tiết Dĩ An lại hỏi.
Tiết Dĩ An bị Bệ Ngạn đè ở phía dưới, cũng là khổ không thể tả, tự cảm thấy không trốn được, vẻ mặt đưa đám nói:
"Ta làm sao biết cái tên ngu ngốc ngươi sẽ dùng thuốc kia chứ?" Không, hắn không phải ngu ngốc, mình mới là ngu ngốc, tại sao phải lấy thuốc ra như hiến vật quý?
Bệ Ngạn siết chặt cánh tay của Tiết Dĩ An thêm ba phần, giọng nói khàn khàn: "Làm sao bây giờ?"
Tiết Dĩ An chớp chớp mắt, tròng mắt ẩm ướt thiếu chút nữa khóc lên.
"Ta làm sao biết làm thế nào?" Dứt lời, Tiết Dĩ An lại đảo con ngươi giảo hoạt, cười hì hì lấy lòng nói: "Cứ như vậy đi, ta giúp ngươi múc nước lạnh, dập tắt hỏa ——"
Bệ Ngạn khẽ nhướng mày, "Muốn chạy trốn?"
Tiết Dĩ An cứng đờ, miễn cưỡng kéo ra nụ cười tươi tắn, "Nào dám ——"
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, thế nhưng lại bị tên khốn kiếp này nhìn thấu!
Tiết Dĩ An khẽ giãy giụa một chút, lại không cẩn thận đụng phải cái to lớn kia lần nữa, Bệ Ngạn cũng hít sâu một hơi, trong lòng do dự đây là thuôc độc bực nào, lửa đốt toàn thân thật sự khó nhịn được, hạ - thể còn không tự chủ được buộc chặt, vừa ngứa lại tựa như đau, nhưng Tiết Dĩ An vừa đụng lại tựa hồ như dễ chịu hơn rất nhiều.
Kiềm chế một hồi lâu, Bệ Ngạn mới cắn răng khạc ra hai chữ:
"Thuốc giải."
"À?" Thuốc giải? Đi đâu tìm thuốc giải cho đồ chơi này?
Tiết Dĩ An mè nheo một hồi lâu, cũng không biết giải thích với tên ngu ngốc này thế nào, cuối cùng chỉ đành phải dạy dỗ nói: "Thật ra thì, cái này… Chính ngươi dùng tay là có thể giải quyết."
"Hả?" Hiển nhiên Bệ Ngạn không hiểu, cả người đều là phun ra khí nóng, thở ra một hơi phả vào trên mặt Tiết Dĩ An, có một loại mị hoặc không nói ra được.
Tiết Dĩ An ho khan, được rồi, mặc dù mình là sắc nữ, thích xem xuân cung đồ, có ý đồ dâm dê soái ca, nhưng hiện giờ thật sự đối mặt với chuyện này, ít nhiều gì vẫn có chút thẹn thùng, đặc biệt là dưới tình huống này, đối mặt với một tiểu chính thái không rành việc đời.
Tiếng nói của Tiết Dĩ An cực kỳ nhỏ, lặp lại lần nữa, "Ngươi cởi quần ra, tự mình dùng tay sờ sờ nơi đó, trên dưới vân vê - chà

Xem tiếp: Chương 15: Kết Thúc Vụ Án