Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Ngạo Chương 954: Lực Thần Uy Thứ Hai (thượng).

Chương trước: Chương 953: Ruộng Ngọc Cao Quý - Nhà Cỏ Đơn Sơ (hạ).



Sau khi Nhất Đạo Chân Nhân kể xong điển tích nhà cỏ nơi này, ông bèn nhắm mắt lại, lặng lẽ tĩnh tọa.

Dư Tắc Thành nhìn Hiên Viên Thần Kiếm chừng một khắc, sau đó mới đứng lên rời khỏi.

Cốt Luân Tề Văn theo sau, hai người ra đình viện bên ngoài, chợt nghe y hỏi:

- Dư thúc, thúc thật sự muốn dùng tới Hiên Viên Thần Kiếm hay sao?

Dư Tắc Thành đáp:

- Cũng không nhất thiết, ngươi phải biết đây là quân bài tầy cuối cùng của chúng ta, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ. vậy sẽ không dùng.

Cốt Luân Tề Văn nói:

- Vậy thì hay quá, tiểu điệt thật sự không muốn nhìn thấy sư phụ tiêu tan. Bất quá đến lúc Dư thúc cần dùng đến thầy trò chúng ta, chỉ cần ra lệnh một tiếng, chúng ta muôn thác không từ.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Ta biết rồi, hảo huynh đệ.

Dứt lời rời khỏi nơi này, trở về trung tâm khống chế Thiên Đạo phong.

ở trung tâm, Dư Tắc Thành nhìn lên thủy kính hiển thị, có rất nhiều dao động nguyên khí trên đó, không khỏi lắc lắc đầu, có thể không dùng tới Hiên Viên Thần Kiếm được sao?

Trên thủy kính có chừng năm mươi hai điểm sáng rất lớn, biểu thị cho Chân Nhất Thần Quân. Còn có bốn trăm hai mươi bảy điếm sáng nhỏ hơn. biểu thị cho Nguyên Anh Chân Quân, số lượng Kim Đan Chân Nhân nhiều hơn sao trên trời.

Đám khốn này không biết chui từ đâu ra, có thể là trong quá khứ, Hiên Viên kiếm phái đã đắc tội quá nhiều người. Cũng có thể Vô Thượng Cảm ứng tông có thủ đoạn đột phá thăng tiến cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, tóm lại nhiều không kể xiết.

Đây là Vô Thượng Cảm ứng tông và liên minh Lục Kiếm, còn có đại quân của những môn phái khác tụ tập lại với nhau. Bọn chúng đang lặng lẽ tiếp cận, dần dần ép về phía Hiên Viên kiếm phái.

Bọn chúng không thèm ẩn nấp, đường hoàng phơi bày ra tất cả thực lực. Cũng không cần phải che giấu làm gì, tiến vào địa bàn vạn năm của đối phương, muốn che giấu cũng không được, vết xe đổ đại chiến lần trước vẫn còn ràng ràng ra đó.

Số lượng Chân Nhất Thần Quân nhiều như vậy, nếu để bọn chúng thay phiên một chọi một với Dư Tắc Thành, hắn tự tin mình thừa sức hạ gục tất cả. Nhưng đây là chiến đấu, là ẩu đả với nhau một mất một còn. quyết định sinh tử chỉ trong thoáng chốc, không phải là giác đấu trường một chọi một, mà là ùa lên một lượt quyết thắng, chắc chắn đối phương sẽ không cho mình chút cơ hội nào.

Nhiều quá đi thôi... Lúc ở Thiên Lại cổ thành, tập hợp cao thủ của thế giới Thương Khung, mười giới Vực Ngoại mới được một số Chân Nhất Thần Quân như vậy, nhưng hiện tại vì sao Chân Nhất Thần Quân tấn công Hiên Viên kiếm phái lại nhiều vô kê?

Tuy rằng bề ngoài Dư Tắc Thành vẫn nói nói cười cười, nhưng trong lòng hắn xoay chuyến muôn vàn ý nghĩ. chăng lẽ mình thật sự phải sử dụng tới Hiên Viên Thần Kiếm hay sao?

Nếu lần này sử dụng Hiên Viên Thần Kiếm, vậy sẽ không thể khai phú phi sơn, tối thiểu trong ba ngàn năm tới sẽ không có cơ hội khai phủ. Chăng lẽ mình phải bỏ qua cơ hội này sao?

Dư Tắc Thành cảm thấy không cam lòng, không muốn đánh mất cơ hội trong tay, quả thật không cam lòng...

Nếu như người khác trong tình cảnh này có lẽ sẽ cảm thấy chán nàn. hoặc trông cậy vào Hiên Viên Thần Kiếm, nhưng Dư Tắc Thành không như vậy.

Hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ, tìm mọi biện pháp phá giải trận chiến sắp tới.

“Nếu dẫn dụ tất cả bọn chúng tới cùng một chỗ, mình dùng bản mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm giáng một đòn, hẳn là có thể đánh tan thành tro bụi hơn phân nửa cường địch. Bất quá đám Phản Hư Chân Nhất, Nguyên Anh Chân Quân này toàn là hạng cáo già, dễ gì bọn chúng mắc mưu... khó thật...

Nhưng phải làm sao để dẫn dụ bọn chúng tới cùng một chỗ, làm sao để bố trí được cục diện này?

Phải lấy lợi mê hoặc bọn chúng, vậy phải hy sinh một chút, tập trung chúng lại một khu vực, sau đó giáng một đòn chí tử.

Đúng rồi, lần này mình có thể thêm lực Thần Uy vào trong bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn Cổ của mình, uy lực sẽ gia tăng không nhỏ. Đám khốn này, ta sẽ cho các ngươi nếm thử lực Thần Uy của ta!”

Dần dần Dư Tắc Thành tập trung chú ý vào lực Thần Uy. Lực Thần Uy thứ nhất đã tập trung vào Kiếm Ý Như Thiên, thực thể hóa tâm niệm, Dư Tắc Thành đặt tên cho nó một chữ Hóa, là lực Thần Uy Hóa.

“Lần trước đánh chết Tâm Ma Tàn Ảnh. mình sử dụng hai thanh phi kiếm cửu giai Vạn Sinh Tịch Diệt và Thúy Mi Thiền Tấn, ẩn chứa pháp tắc Thiên Đạo thực thể hóa, nháy mắt đánh chết Tâm Ma Tàn Ảnh.

Xem ra quả nhiên giống như mình nghĩ. cho dù tâm niệm trong lòng mình có thể suy diễn ra bất cứ sự vật gì, cũng không hùng mạnh bằng lực Thiên Đạo dẫn chứa trong hai thanh phi kiếm này.

Cho nên một kiếm ấy của mình mới có thể giết chết Tâm Ma Tàn Ảnh. Nếu không phải tên khốn Đế Thích Thiên kia trên Tiên Giới vượt giới thi pháp, mình hoàn toàn có thể tránh được Tử Kiếm thuật.

Lực Thần Uy này thật sự là bực mình với nó, bao nhiêu năm qua mình vất vả tìm cầu, sử dụng vô số biện pháp nhưng vẫn không có tiến triển gì, vẫn không có được nó.

Sau khi Pháp Linh ở Thiên Lại cổ thành cho biết nguyên nhân, mình đã thất vọng hoàn toàn. Nhưng khi trở về đánh một trận với Vương Thư Nguyên, bị Vương Thư Nguyên đánh bại hai lần, lực Thần Uy tự động sinh ra một cách vô cùng khó hiểu. Sớm biết như vậy, cứ để người khác đánh chết mình vài lần, không phải đã sớm có được lực Thần Uy sao?

Đúng rồi, mình có thể dùng lực Thần Uy đánh một số đệ tử trong môn, nếu bọn chúng không chết, vậy chẳng phải sẽ đạt được lực Thần Uy hay sao?”

Dư Tắc Thành nghĩ tới đây không khỏi lắc lắc đầu, mình nghĩ quá xa rồi.

“Nghĩ thì đơn giản, thật ra sở dĩ mình có được lực Thần Uy là vì minh đã hội đủ tất cả điều kiện cần của lực Thần Uy, cho nên mới đạt được, bọn chúng làm sao giống như mình được?

Nếu chúng trúng một đòn lực Thần Uy của mình, cho dù tan thành tro bụi e rằng cũng không có được.

Đúng rồi, tên phản đồ Vương Thư Nguyên kia có được nhiều lực Thần Uy như vậy, lần sau gặp lại y, nhất định phải làm cho y hối hận vì đã chạy trốn.”

Dư Tắc Thành vừa suy nghĩ miên man vừa vận chuyển Tiên Tần Luyện Khí thuật. Lần trước nhờ Hồng Mông tử quang sinh ra, mình mới có được lực Thần Uy, không biết lần này vận chuyển Tiên Tần Luyện Khí thuật, có thể nào sinh ra Hồng Mông tử quang kia không...

Sau khi vận chuyển được ba vòng, thình lình Dư Tắc Thành cảm thấy không thể nào tin được, không ngờ Hồng Mông tử quang đã sinh ra trong kinh mạch của mình vô cùng thuận lợi. Hào quang của nó hết sức tinh thuần, tự nhiên sinh ra, nhưng hoàn toàn không có dấu vết nào có thể tìm ra nguồn gốc, bất quá nó cũng làm cho Dư Tắc Thành vạn phần cao hứng.

Có được tử quang này, tuy rằng không nhiều lấm, nhưng cũng có thể được thêm một loại lực Thần Uy nữa.

Mình có sáu loại kiếm ý, còn có lực Sáng Thế, lực Tự Nhiên, không biết có thể hóa chúng thành lực Thần Uy không...

Nếu lực Thần Uy của mình có thể chém ra một cái giết sạch đám tu sĩ cừu địch kia thì hay biết mấy...

Dư Tắc Thành bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, hắn không chú ý rằng theo dòng suy nghĩ của hắn. tử quang kia đang chậm rãi biến hóa.

Dư Tắc Thành bắt đầu lặng lẽ vận chuyển pháp môn, xuất ra kiếm ý, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đầy đủ Ngũ Hành, tuần hoàn tương sinh, lập tức lực Tự Nhiên xuất hiện.

Cảm nhận lực Tự Nhiên này, Dư Tắc Thành bèn rót Hồng Mông tử quang vào lực Tự Nhiên. Nhưng ra ngoài dự liệu của hắn. Hồng Mông tử quang bị bắn ngược trở ra. Lực Tự Nhiên chính là Thiên Đạo tuần hoàn vạn vật, đâu đó rõ ràng, sẽ không chịu sự cài tạo của lực Thần Uy mà trở nên biến dị.

Có lẽ uy lực của Hồng Mông tử quang này còn quá yếu, cho nên không đủ sức để cài tạo lực Tự Nhiên này, mới thất bại như vậy.

Thật ra Dư Tắc Thành đã có chuẩn bị tâm lý về thất bại này, cho nên hắn cũng không cảm thấy nàn lòng thoái chí. Lần này hắn phân giải lực Tự Nhiên thành Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Yên Diệt. Kiếm Ý Hậu Uyên, Kiếm Ý Liệt vẫn, bắt đầu thí nghiệm từng loại một.

Đầu tiên hắn rót Hồng Mông tử quang vào Kiếm Ý Hư Vô, lập tức hai bên dung hợp. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Hồng Mông tử quang cũng bị bắn ngược trở về, có nghĩa là hai thứ này không thể tương dung, không thể cải tạo.

Dư Tắc Thành cau mày, đổi sang Kiếm Ý Hư Vô, cũng thất bại như trước.

Dư Tắc Thành lại đổi sang Kiếm Ý Luân Hồi, lần này duy trì được chừng một khắc, nhưng rốt cục vẫn thất bại.

Làm sao vậy, vì sao toàn là thất bại như vậy?

Dư Tắc Thành tiếp tục dung hợp Hồng Mông tử quang vào Kiếm Ý Hậu Uyên, lần này thành công. Kiếm Ý Hậu Uyên bắt đầu biến hóa, sinh ra một tia nguyên khí móng manh bên trong, đây là lực Thần Uy thứ hai mà Dư Tắc Thành đạt được.

Sau khi lực Thần Uy này sinh ra, thình lình trên không có tiếng sét nổ đì đùng, một đạo kiếp lôi đột ngột từ trên trời giáng xuống, nhắm vào Dư Tắc Thành.

Thế nhưng đại trận lục giới của Hiên Viên kiếm phái cũng không phải chỉ bày ra cho đẹp, nháy mắt đã hóa giải đạo kiếp lôi này.

Kiếp lôi này tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ còn Dư Tắc Thành sững sờ đứng đó. Đây là kiếp lôi gì vậy, thật là khó hiểu, chẳng lẽ sự xuất hiện của nó là vì lực Thần Uy thứ hai của mình? Xem ra lực Thần Uy này quả thật rất là hùng mạnh, nếu không đã không có kiếp lôi giáng xuống.

Nhưng rốt cục nó có tác dụng gì? Dư Tắc Thành không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Thôi bỏ đi, không cần suy nghĩ nhiều cho cho mệt óc, đi thử một chút xem sao, để xem rốt cục lực Thần Uy này thế nào...

---o0o---

Loading...

Xem tiếp: Chương 954: Lực Thần Uy Thứ Hai (hạ).

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tình sử Angélique

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 179


Tam Tấc Ánh Nắng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 110