21 - Ha ha ha ha! Tứ Vô Kỵ cười vang lên.
Đường Kiếp chậm rãi đứng lên, chỉ thấy vườn hoa bị đảo lộn hết cả, bị đạp không còn ra hình dáng gì nữa.
Thị Mặc đứng bên cạnh ngạo nghễ nói: - Về sau nhớ kỹ, thiếu gia làm phép, ngươi phải làm giống như bây giờ, đừng để chúng ta phải nhắc nhở ngươi.
22 - Cái này cho ta sao? Yên Chi cầm hộp phấn trong tay kinh ngạc hỏi.
Đường Kiếp cười hì hì nói: - Đúng thế, hôm nay lúc đi qua Tụ Bảo Trai, nhìn thấy cái này là hàng mới từ Nhai Hải, nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Yến Chi tỉ tỉ.
23 Nghênh Long Sơn là một ngọn núi lớn có tiếng bên trong Thương Long phủ, thế núi liền nhau, cao đến tận trời, truyền thuyết nói rằng có một con rồng thật đã từng hạ trên đỉnh núi, do đó mới có tên là Nghênh Long
Tên của Thượng Long phủ, cũng từ đó mà ra.
24 - Đánh, đánh, đánh thật mạnh vào cho ta!
Bên trong Tĩnh Tâm Viên, Vệ Thiên Xung ngồi trên chiếc ghế dựa của mình, chỉ về phía Đường Kiếp đang bị trói trên cây hét to, trên đầu hắn vẫn còn phải bang bó, đó là vết thương mà lúc ngã từ trên ngựa xuống, bây giờ vẫn còn đau âm ỉ, đối với Đường Kiếp thì càng ngày càng hận.
25 - Đây là do ai làm?
Nhìn Đường Kiếp bị trói trên cây, phu nhân giận dữ hét lên.
Một đám tiểu nhân đứng bên cạnh run rẩy không dám mở mồm.
Thực ra câu này hỏi cũng như không, ngoài Vệ Thiên Xung ra, còn có ai có cái gan này chứ?
Phu nhân hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, hô: - Văn Thanh, còn không thả người xuống cho ta, Thị Mộng đi gọi Xung nhi dậy cho ta, giờ là lúc nào rồi, vẫn còn ngủ? Thị Mặc, nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Thị Mặc run rẩy đêm chuyện xảy ra tối qua đại khái nói qua một lượt, hắn tất nhiên sẽ không nói tốt cho Đường Kiếp, chỉ nói Đường Kiếp cản trở hứng thú đi chơi của Vệ Thiên Xung, lại còn giết ngựa của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia tức giận nên đã đánh cho bõ tức.
26 Nghỉ ngơi suốt mười ngày, Đường Kiếp cuối cùng cũng “bình phục”, bình linh dược kia cũng bị tiêu hao hoàn toàn —— Loại tham ô như này, vốn là từ nhỏ đến to, Đường Kiếp đối với những loại không đáng tiền như những thanh sắt đã kiếm đên phát mệt rồi, rất vui khi bản thân có thể tham ô đến một tầng khác, cao cấp hơn.
27 Cơ Tử Khiên đứng dưới nhà, hướng về phía Vệ Trinh Thư Phượng cung kính chào:
- Tử Khiên chào mợ!
Vệ Trịnh Thư Phượng ngồi phía trên đang đánh giá Tử Khiên, nhìn thiếu niên mi thanh mục tú, hiểu phép tắc lễ nghĩa, thì cũng rất vừa ý, dịu dàng hỏi:
- Mấy tuổi rồi?
- Mười ba tuổi, bằng tuổi với Xung nhi, lớn hơn Xung nhi hai tháng, chị dâu sao lại quên rồi chứ?
Tiếp lời là một người phụ nữ đang ngồi cạnh Vệ Trinh Thư Phượng, cũng là một người duyên dáng sang trọng, nhưng so với Vệ Trịnh Thư Phượng thì còn kém một chút.
28 - Không thể thế được!
Thị Mặc nhảy dựng lên. Trừng mắt nhìn Yên Chi.
Yên Chi cười lạnh:
- Cơ thiếu gia đã ở lại Vệ phủ rồi, sẽ đến Tĩnh Tâm viên nhanh thôi, đến lúc đó ngươi sẽ biết có phải thật không, làm sao, Yên Chi ta đã khi nào lừa gạt ngươi chưa?
Thị Mặc nghe mà toàn thân nóng ran.
29 Sáng sớm Cơ Tử Khiên ngủ dậy rất sớm, Cơ Vệ Lan Tâm tự mình sửa sang lại quần áo cho đứa con, không quên dặn dò:
- Lần này cho con đi hầu học, thiệt thòi cho con rồi, nhưng tiên môn khó vào, ngoài cách này ra cũng không còn cách nào khác, đợi đến khi gặp Xung đệ, nhớ rõ là không được chống đối, cố gắng tạo quan hệ tốt.
30 Thị Nguyệt đến hoa viên vào buổi chiều, nhìn thấy Đường Kiếp vẫn đang bận rộn, phát ra tiếng cười khe khẽ, thướt tha bước lại gần, đứng phía sau Đường Kiếp, vỗ hắn một cái, kêu lên:
- Này!
Đường Kiếp không vì cái này mà giật mình, bình tĩnh quay người lại:
- Chào Thị Nguyệt tỷ tỷ.
31 Mạng lưới quan hệ giữa các gia tộc rất phức tạp, sớm đã là chuyện của một người không phải là của một người mà là chuyện của cả đám người, không thì Cơ Tử Khiên đến đây cũng không dẫn đến sự chống đối lớn như vậy Hư Nhược Cốc càng không phải tin trong lòng cho rằng Thiên Thần Cung sẽ không diệt nhà mình.
32 Nhưng Đường Kiếp biết rằng Thị Mặc có khả năng rất lớn sẽ làm như vậy.
Bởi vì hắn hiểu Thị Mặc, hắn có thể nhìn thấy khát vọng được nở mày nở mặt, khát vọng quyền thế trong mắt Thị Mặc.
33 Nhưng Đường Kiếp biết rằng Thị Mặc có khả năng rất lớn sẽ làm như vậy.
Bởi vì hắn hiểu Thị Mặc, hắn có thể nhìn thấy khát vọng được nở mày nở mặt, khát vọng quyền thế trong mắt Thị Mặc.
34 Đáng tiếc Đường Kiếp lại không muốn: - Tôi sẽ không đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào đây, thực ra cho dù Vệ gia không chọn tôi, tôi cũng có tự tin có thể vào được tiên môn, chỉ có điều phiền phức hơi nhiều.
35 Đáng tiếc Đường Kiếp lại không muốn: - Tôi sẽ không đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào đây, thực ra cho dù Vệ gia không chọn tôi, tôi cũng có tự tin có thể vào được tiên môn, chỉ có điều phiền phức hơi nhiều.
36 Nói xong Đường Kiếp lại lấy ra một tờ giấy: - Ví dụ như những ghi chép ở đây về Nộ Kiếm môn, từng hiển hách một thời, đã từng đào tạo ra rất nhiều nhân tài, ai ai cũng là Thiên Tâm Cảnh cường nhân, ngang dọc một thời.
37 Hai người này một thì phát ra, một thì thu lại, phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, cũng là một tổ tuyệt vời
Dưới sự nỗ lực của bọn họ, hoa viên Vệ phủ rất nhanh đã có một sự thay đổi lớn, khắp nơi hoa tươi nở rộ kết hợp thành các bức hình mừng thọ sinh động, chim cá trùng đều có cả, phong cảnh mỗi nơi đều khác nhau, kết hợp với nhau lại tạo nên một chủ đề chung, có thể nói là ảo diệu vô cùng, phong cảnh tuyệt đẹp.
38 - Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn thấy bộ dạng Vệ Điệp hoa lê gặp mưa, Đường Kiếp vội đến nghênh đón.
Không ngờ vừa bước đến vài bước, Vệ Điệp liền lui về sau và nói: - Đừng tới đây!
- Nàng làm sao vậy, tứ tiểu thư, là ta à, Đường Kiếp!
- Ta biết.
39 Đường Kiếp đối với chuyện này không thèm để ý, hắn hiện tại càng chú ý con Lục Ngạc tinh trong vườn hoa.
Hôm nay Đường Kiếp dậy thật sớm, đi vào trong vườn hoa, trong tay còn cầm như lá cải trắng, cà rốt và thực vật, sau khi để chúng ở vườn hoa, Đường Kiếp liền yên lặng thối lui.
40 Đường Kiếp đối với chuyện này không thèm để ý, hắn hiện tại càng chú ý con Lục Ngạc tinh trong vườn hoa.
Hôm nay Đường Kiếp dậy thật sớm, đi vào trong vườn hoa, trong tay còn cầm như lá cải trắng, cà rốt và thực vật, sau khi để chúng ở vườn hoa, Đường Kiếp liền yên lặng thối lui.