21 Có tiếng gót giày nện nhẹ trên mấy tấm ván lót đường vang lên qua cửa sổ, rồi tiếng rít nhỏ vang lên, “Chúa ơi, mày làm tao sợ vãi đái đấy nhóc!” Nhưng chẳng có tiếng đáp lại, và rồi tiếng gót giày lại vẳng đến với nhịp bước nhanh hơn.
22 Căn phòng không phải trống không. Có hai gã đàn ông đang lục lọi các rương hòm của nữ Công tước, vứt váy áo và đồ đạc của nàng ra sàn nhà một cách bừa bãi.
23 Khi chỉ còn một mình trong phòng, Jocelyn cởi phăng áo choàng bên ngoài ra, vò nó lại và ném ngay dưới chân mình. Nàng đang dợm dẫm lên nó để xả giận, cái thứ đáng ghét, dã man.
24 “Cô em gái Maura của anh ta rất dễ thương,” Vanessa vừa nói vừa đặt cuộn chỉ xanh sang một bên và nhặt cuộn chỉ đỏ lên. “Chị nghĩ là em sẽ thích cô ấy.
25 Đứng ở quầy bar, Colt nốc cạn ly rượu rồi chậm chạp dùng chai rượu mà anh giật lấy từ tay tên chủ quầy rót thêm vào. Đây là quán rượu thứ ba rồi, từ lúc anh rời khỏi khách sạn sáng nay.
26 “Xin chào nữ Công tước. ” Jocelyn quay lại cười với chàng thanh niên đã làm cho nàng rất ngượng tối hôm trước khi nàng lần đầu tiên được giới thiệu với anh ta.
27 Mọi nơron đều cảnh cáo anh tránh xa khỏi khu cắm trại tối nay. Đã quen với cái tính ngang bướng của nữ công tước, anh chắc chắn rằng một khi đã quyết, nàng sẽ không thỏa mãn chừng nào chưa gặp được anh.
28 Colt cảm thấy rất tuyệt. Người anh đau nhức, nhưng bên trong đã bình tĩnh trở lại, cảm xúc được tháo gỡ, cơn giận đã xả ra. Giờ thì anh có thể gặp mặt nữ công tước và giải quyết mọi thứ cho xong, anh nghĩ vậy cho đến khi thấy nàng đứng đó nhìn anh.
29 Jocelyn đặt đĩa sang bên, vươn người tựa vào mấy cái gối phía sau trên chỗ ngồi được sắp sẵn cho nàng vào bữa trưa mỗi ngày. Đây là một trong những thứ xa xỉ mà nàng không còn cần nữa.
30 Họ cưỡi ngựa về hướng đông nhằm dãy Manzano. Chỉ mất một lúc là đến được chân núi, mặc dù Jocelyn vẫn dẫn trước như mọi khi. Nàng xuống ngựa, dẫn Sir Goerge đến dưới gốc cây aspen trĩu quả rất phổ biến ở vùng này đợi Miles.
31 “Nếu mày hỏi tao thì tao thấy thật là phí thời gian. ” “Nhưng có ai hỏi mày đâu?” Pete Saunders liếc gã lính mới một cái. Hắn ta trông hết sức xa lạ, và mang cái tên Angel, chỉ Angel.
32 Hắn không phải là John Mũi Dài, dĩ nhiên là không phải. Vì nàng nghe thấy hắn nói bằng giọng miền Tây lè nhè. Và tên đồng bọn ba hoa, hay cười nham nhở của hắn cứ gọi hắn là Angel, cũng như nói bóng gió đến gã chủ nhân, kẻ mà không nghi ngờ gì chính là Mũi Dài.
33 Jocelyn tưởng nàng sẽ được cưỡi trên Sir George, dù cho Angel sẽ ngồi sau nàng để chắc chắn nàng không thể chạy trốn cùng với chú ngựa giống. Dù sao thì họ cũng cần phải mau chóng rời khỏi chỗ này.
34 “Chị mong là em biết chị như già đi mười tuổi. ” “Em hình như cũng già thêm mấy tuổi đó,” Jocelyn nói với nữ bá tước khi nàng chuồi mình sâu hơn vào cái bồn nhỏ đã được đưa vào căn phòng mà họ đang ở chung.
35 Jocelyn không biết Colt đang ở phòng nào, nhưng cả nửa tá cận vệ đang tụ tập lại nơi cửa, cũng không khó để tìm lắm. Lách qua đám đông, nàng thấy bên trong còn nhiều người hơn, Angel, Billy và Alonzo.
36 Cái này tuyệt đối không được. Nó quá là không ổn để phải tốn thời gian cân nhắc. Hơn nữa, anh đã đưa ra lời cảnh cáo ngầm rằng mình sẽ không giữ ý nếu nàng đi với anh.
37 Họ đi suốt đêm đó, men theo đường mòn để ngựa đỡ vất vả tránh các chướng ngại. Có lúc Jocelyn hỏi khi nào thì họ dừng lại để ngủ và nhận được câu trả lời phải chờ đến tối mai.
38 Nàng đạt cực điểm trong mơ. Thức giấc, vẫn còn run rẩy, cảm giác hạnh phúc nhất xuyên suốt tứ chi nàng – và nàng không nhớ đã mơ thấy gì, dù đoán ra không quá khó.
39 Colt quay về mang theo một con gà lôi và hai con cun cút nhỏ, thêm vài quả trứng hơi lớn, giống như là trứng của loài chim nào đó khác, một túi da đầy thứ mà Jocelyn nghĩ là củ hành dại, và một cái túi khác với nhiều loại sơ-ri khác nhau.
40 Sau ba năm chu du khắp nơi và được ngắm thế giới, Jocelyn cuối cùng cũng cảm giác như mình đang đi nghỉ vậy. Nàng thật sự tận hưởng cuộc hành trình nên có cảm tưởng như mình là một vị khách du lịch.