Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thức Tỉnh Chương Chap 1

Chương trước: Chương Chap 38: Tạo Nên Sóng Gió:



Ngôi biệt thự nằm tách biệt vùng ngoại ô thành phố, trong buổi chiều mây xám giăng trở nên buồn một cách kì lạ.

Gió thổi miên man, lướt nhẹ qua những tàng cây trong khu vườn rợp bóng, dường như nỗi buồn của bầu trời phản chiếu lên cảnh vật hoặc giả chăng là nỗi buồn của cảnh vật phả vào bầu trời. Cái lặng im bao phủ, mọi thứ đều như ngả màu. Trong ngôi nhà đó, giờ chỉ còn lại một đứa trẻ mười hai tuổi cô đơn trong nỗi nhớ, nó không khóc, không quấy quá, không đòi hỏi, nó chỉ như một cái bóng lủi thủi giữa những bức tường lạnh lẽo của căn nhà. Dù cho những người giúp việc trung thành cố gắng làm nó dịu bớt đi nỗi đau, để cho cô chủ nhỏ của bọn họ quên đi nỗi buồn nhưng tất cả mọi thứ nó đều không đặt trong ánh mắt, mọi người chỉ đành bất lực nhìn nó chìm trong sự tuyệt vọng của chính mình.

Mười hai tuổi, mất đi toàn bộ người thân, mười hai tuổi mất đi hết mọi thứ mình trân trọng, mười hai tuổi nhận ra bao sự quan tâm ngày thường đều là giả dối, mọi thứ đen tối như cùng đổ ụp xuống đầu nó trong cùng một lúc, nó làm sao mà chịu nổi đây, nó mới chỉ là một đứa trẻ chưa nếm trải sự đời, sống trong tình thương và sự bảo bọc từ nhỏ cho đến lớn... Bây giờ, đột nhiên phải đón nhận một cú sốc quá lớn như vậy, nó thực sự cảm thấy mình kiệt sức, giống như những cánh cửa bao xung quanh nó đều đóng chặt, nhốt nó lại trong một không gian lạnh lẽo đến tang thương, nó thực sự mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi...

Từ sau lễ tang của ba mẹ và anh trai, nó chẳng mở miệng ra nói bất cứ câu nào, không khí trong ngôi nhà u ám và nặng nề đè lên lồng ngực những ai sống trong đó, thật rất bức bối và ngột ngạt. Thỉnh thoảng lại có mấy vị khách không mời mà đến làm phiền, ban đầu là vài ba tên say rượu, về sau là những tên côn đồ bặm trợn, chúng càng ngày càng hung hãn chẳng coi ai ra gì. Lão Tâm quản gia cố gắng ngăn cản bọn họ nhưng vẫn chẳng có kết quả, số lượng những kẻ đến gây gổ vẫn càng ngày càng nhiều, nhưng vì tâm trạng của nó không tốt nên ông không thông báo lại mà tự mình xử lý. Thật lạ khi dù cho có đưa tiền cho họ hay cảnh sát đến xua những kẻ đó đi thì cuối cùng họ vẫn đến, với những lời đe dọa càng ngày càng nặng nề.

Lại một ngày mây xám bay, hôm nay những kẻ làm phiền lại đến, thế nhưng không còn cái thái độ đe dọa nữa mà là những côn, những gậy gộc, những con dao bắt ánh sáng lóe lên giữa không khí u buồn chào đón những người trong ngôi nhà nằm tách biệt vùng ngoại ô thành phố. Không nêu ra điều kiện, không có lời lẽ mắng chửi, chỉ có một câu: "Đánh !" rồi những kẻ kia như những con hổ rình mồi lâu tấn công, vũ khí vung lên và hai nhóm người tách biệt hòa vào làm một. Dù cho bên lão Tâm có những vệ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt nhưng họ cũng chỉ là người, hơn nữa mọi chuyện hôm nay đều phát sinh quá bất ngờ nên chẳng ai kịp chuẩn bị, hầu hết là dùng tay không để chống đỡ, vậy nên trận đấu diễn ra không lâu, thắng bại đã định, bên lão Tâm chẳng còn một người lành lặn, tất cả đều bị đánh bầm dập, lão Tâm khó khăn lắm mới chống được người ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị đạp ngã dúi xuống nền xi măng lạnh toát. Từ khóe miệng lão rỉ ra một dòng máu đỏ thẫm, rồi như không thể kìm nén, lão phun ra một ngụm máu tanh nhuộm đỏ cả một mảnh sân xám tro đầy bụi bặm.

Loading...
Loading...