21 Khi chuyến tàu đã rời khỏi Tokyo, mưa phùn bắt đầu lất phất, nằm hai bên đường sắt là những tòa nhà bé nhỏ rải rác, cách xa vẻ náo nhiệt ban đầu.
Trong đêm đen, cảnh sắc mờ tối liên tục lướt qua như một giấc mộng không cách nào chạm thấu.
22 Nụ hôn vừa dứt.
Tim đập thình thịch khớp với tiết tấu bánh tàu hỏa va chạm vào đường sắt, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lee Jung Ho nghiêm mặt, cố khống chế tần suất hô hấp của mình, cố không để bản thân có bất cứ vẻ khác thường nào, song hai tay vẫn cứ túm chặt bả vai người phụ nữ, như sắt thép bấu vào.
23 Nhiệt độ nước trong bồn tắm tăng cao, bong bóng nổi lên ùng ục, xoa dịu đi cơn mệt mỏi trên đường đi.
So với gió lạnh rét buốt dọc đường đi, giây phút đây thật đúng là hưởng thụ, cơ thể nhanh chóng giãn ra, thần kinh không còn căng thẳng nữa.
24 Sáng sớm, đi kèm với tiếng còi ngột ngạt kéo dài, con tàu “Poseidon” từ từ nhổ neo rời khỏi cảng Hakata.
Tối hôm qua trên tàu tổ chức dạ vũ hóa trang, khách khứa chơi đến khuya mới giải tán.
25 Sourin không cử động được tay phải, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng, nuốt thức ăn xuống, nhân đó quan sát gương mặt ở đối diện.
Bôn ba ở bên ngoài hai ba hôm mà nay cằm anh đã lún phún râu, tăng thêm mấy vẻ tang thương.
26 Lee Jung Ho lựa chọn tin tưởng Sourin.
Nếu nói “mã an toàn” là tiền đề hợp tác, vậy cuộc nói chuyện đêm hôm đó ở Aomori đã để anh tháo lớp phòng bị xuống.
27 Bả vai Sourin run lên.
Trên cầu thang tối om om, Lee Jung Ho nhíu chặt mày: “Dù có ‘đuôi’ thì cũng bị cắt đứt từ lâu rồi, có phải là ảo giác không?”
Tròng mắt đen láy bắn đến, nhưng không có sức cãi lại: “Không biết, vừa nãy lúc lên xe đã thấy có điềm, bây giờ càng rõ hơn.
28 Lee Jung Ho nhắm mắt lại, lông mi lay động với biên độ rất nhỏ, dưới ánh sáng mờ mờ trông nhỏ bé như chàng thiếu niên.
“Dùng miệng hỏi thăm. ” Cố nín cười, Sourin chậm rãi đứng thẳng người dậy, lùi ra sau giữ khoảng cách, hắng giọng nghiêm túc nói: “Hỏi xem ở phố người Hoa có cơ sở y tế nào được?”
Dịu dàng ẩm ướt nhanh chóng biến mất, sự xâm nhập cũng không xảy ra như trong tưởng tượng, đôi mắt màu xám kia lần nữa mở ra, tỏ vẻ không bắt kịp, “… Cơ sở y tế?”
Người phụ nữ giơ cánh tay bị thương lên ra hiệu: “Tìm bác sĩ nhìn xem, có lẽ có thể khôi phục nhanh hơn.
29 Người đàn ông đi phía trước, thân hình cao to nhưng động tác lại nhẹ nhàng, ba bước gộp hai đi lên cầu thang, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sourin nấp sau chỗ rẽ cầu thang, nhìn anh lẳng lặng đẩy cửa vào phòng mà trái tim cũng nảy lên theo.
30 Tuy Sourin rất muốn nghe và Jae Woo cũng muốn nói tiếp, nhưng cả hai không thắng được Lee Jung Ho – anh vừa kéo vừa đẩy đưa người ra khỏi phòng.
“Tôi đi gặp bọn họ đã, cô nghỉ ngơi trước đi.
31 Giữa trưa ngày hôm sau, Lee Jung Ho tỉnh lại trên giường.
Ngoài cửa sổ nắng ấm chan hòa, người phụ nữ cúi đầu viết vẽ gì đấy lên giấy, nhìn có vẻ an nhàn.
32 Đáy lòng như có kim đâm vào làm toàn thân tê dại, không hẳn là đau nhưng cũng chẳng lờ đi được.
Lee Jung Ho quay sang chỗ khác, nghẹn giọng hỏi: “Cô muốn tôi làm gì?”
Sourin cụp mắt, từ từ đưa ngón tay vào miệng anh thăm dò, nước bọt ướt át nóng bỏng dính lên tay, cô khẽ nói: “Đi cùng với tôi, lấy lại ‘máy laser’, đường đường chính chính về Triều Tiên.
33 Cơ thể đàn ông đè lên lưng cô nặng trĩu, không khác gì mặt tường sập xuống.
Sourin nằm trên nóc nhà, lớp xi măng bên dưới tay vì bị phơi nắng lâu ngày mà nóng rát như thiêu cháy.
34 Tháp Seoul cao 236,7 mét, nằm ở trung tâm công viên Namsan.
Hồi đầu tòa tháp này chỉ dùng để làm trạm tiếp nhận thu phát sóng, mấy năm gần đây liên tục sửa đổi, dần dần trở thành địa điểm văn hóa tích hợp phục vụ ăn uống, vui chơi và giải trí.
35 Sourin rất muốn tìm được Im Dong Kwon ngay để giải quyết cho hết đống rắc rối này, nhưng hình ảnh trên màn hình giám sát vẫn chưa dừng lại, chứng tỏ “Argus” chưa sụp đổ – bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ tiếp tục chờ cả.
36 Mọi chuyện diễn ra như một lẽ tự nhiên.
Anh định đoạt lấy quyền chủ động nhưng không lần nào thành công, trước sau vẫn cứ bị người phụ nữ đè chặt dưới thân.
37 Tiếng gió không ngừng rít gào bên tai, cảnh tượng trước mắt liên tục biến đổi, ánh sáng biến thành từng tia kéo dài, cả thời không trở nên vặn vẹo.
Sourin nghe thấy nhịp tim trầm ổn – như một lời cam kết lại càng như một lời khẩn cầu.
38 Sourin đứng dậy, nhấn công tắc bộ đàm.
Lúc trước còn không đủ cứu viện, ấy vậy mà lúc này trong kênh đã ầm ĩ hơn thấy rõ, lực lượng cứu viện từ bốn phương tám hướng đổ về tề tựu dưới chân công viên Namsan, tiến hành lục soát cứu trợ có tổ chức.
39 Đậu đỏ chắc nịch được hầm từ từ trên lửa nhỏ, đậu và gạo tan ra hòa quyện lấy nhau, một mùi hương đậm đà thơm phức bốc lên.
Lee Jung Ho tỉnh dậy từ cơn hôn mê dài nên nhanh chóng thấy đói bụng, ngửi được mùi thơm này lại không kiềm nổi, chỉ hai ba thìa đã chén sạch bát, giương mắt nhìn Sourin, xấu hổ bảo: “… Cháo ngon quá.
40 Trong ngày Đông Chí, Sourin rời khỏi tu viện.
Nửa tháng còn lại, Lee Jung Ho phải một mình đối mặt với cánh tu sĩ kiệm lời như vàng kia.
Bọn họ thề hầu hạ thượng đế cả đời, không ham sắc ham tài cũng không nghĩ ngợi nhiều, một lòng sống cuộc sống bần hàn, ngay đến trò chuyện cũng bị xem là cấm kỵ, vào những lúc cần thiết thì rỉ tai đôi lời hoặc dùng động tác tay để biểu đạt.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 43
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50